Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 325: Rời khỏi Dương Quan chẳng còn ai

Lục Châu nhớ tới lời Cung Nguyên Đô miêu tả, lại nghĩ đến cảm giác khi mình bế quan… bèn thản nhiên cười.
“Người bình thường chỉ sống được nhiều nhất trăm năm… Tu hành giả có lẽ cũng chỉ là một loại người bình thường khác mà thôi.”
Cung Nguyên Đô nhìn Lục Châu rồi lại nhìn đến mái tóc trắng của hắn, khẽ nói: “Lời giải thích này của Cơ huynh rất mới mẻ. Cơ huynh đã thay đổi… thay đổi thật nhiều.”
Bọn họ là đối thủ lâu năm. Nói theo một cách nào đó thì đối thủ lâu năm còn hiểu rõ nhau hơn cả bằng hữu nhiều.
Lục Châu chỉ gật đầu, không hề phủ nhận.
Hắn không thể nói thẳng ra rằng, ta đến từ một thế giới khác, một thế giới đặc thù rất xa xôi.
“Ngươi cũng thế.” Lục Châu lần theo ký ức trong não hải. Trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, Cung Nguyên Đô cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Cung Nguyên Đô trời sinh tính tình âm hiểm, vừa ẩn nhẫn vừa xảo trá.
Hắn có thể sống cả trăm năm dài đằng đẵng trong Kiếm Khư, chịu đựng được những điều mà người khác không thể chịu đựng.
Người như hắn há có thể chịu khuất phục trước bất kỳ ai?
Có lẽ do người sắp chết đều sẽ hướng thiện, lúc này Cung Nguyên Đô đã không còn chút bóng dáng của kẻ âm hiểm lúc trước.
Qua ba tuần rượu, mặt trời từ từ lặn xuống.
Ánh nắng chói lọi vừa vặn chiếu lên người Cung Nguyên Đô.
Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
Cung Nguyên Đô quay đầu nhìn về phía Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo… ánh mắt cũng lướt qua đám vãn bối Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi.
Rồi quay đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các, khẽ nói:
“Hai vị cùng ta luận kiếm…”
“Lãnh La.” Lãnh La lại lần nữa báo ra danh tính.
Có thể Lãnh La đã cảm giác được trạng thái tinh thần của Cung Nguyên Đô không bình thường, tựa như người già mất trí nhớ, ký ức rất ngắn.
“Phan Ly Thiên.” Phan Ly Thiên vốn muốn nói mình là lão ăn mày, nhưng nghĩ ngợi một lát lại quyết định báo ra tên thật.
Cung Nguyên Đô hơi kinh ngạc nói:
“Đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo… Ta nhớ được ngươi.”
“Quá khen.”
“Tiền nhiệm Môn chủ của Tịnh Minh Đạo vừa chết, ngươi đại chiến một trận với bát đại trưởng lão. Nghe nói ngươi đã bị trọng thương rồi được tứ hoàng tử cứu nên chạy tới trấn thủ biên cương?” Cung Nguyên Đô nghi hoặc nhìn Phan Ly Thiên.
Mọi người cũng đưa mắt nhìn lão.
Đây chính là nguyên nhân Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo?
“Đều là chuyện của quá khứ, không đáng nhắc tới.” Phan Ly Thiên khoát tay nói.
Còn việc làm sao Cung Nguyên Đô biết được cũng không quan trọng.
“Cơ huynh đúng là tài năng, ngay cả loại người như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà cũng thu phục được… Bội phục, bội phục!”
Cung Nguyên Đô tựa như đang hồi quang phản chiếu, cả người ngồi thẳng tắp.
Nói xong lời này, hắn lại ho khan kịch liệt. Nhưng lần này không ho ra máu, tóc cũng không còn trắng thêm được nữa.
Lần này, hắn hoàn toàn biến thành một lão già.
Người thiêu đốt tinh huyết chẳng khác gì đã tiêu hao sinh mệnh lực từ lâu, dùng thủ đoạn khác thường để tu vi được đề thăng trong khoảng thời gian ngắn.
Cho dù có thi triển Tuyệt Địa Liệu Thương cũng không tài nào cứu chữa được.
Huống chi Cung Nguyên Đô vừa rồi tung ra một chiêu kinh thiên động địa là có ý định muốn giết người.
Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn về phía Lục Châu, giọng điệu thay đổi: “Thời hạn của ta đã đến.”
“Ngươi không tiến vào trong quan tài sao?” Lục Châu khẽ đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài màu đen.
Lục Châu vốn định cho hắn một cơ hội lưu lại Ma Thiên Các, nhưng nghe xong cảm ngộ của hắn trong Kiếm Khư, cơ hội này xem như không còn.
“Không.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. “Ta chợt nhớ tới một loại vu thuật. Nếu có người muốn lợi dụng điều khiển thi thể ta… Lão tử sẽ thấy rất buồn nôn!”
“Cũng đúng.”
Lục Châu khẽ gật đầu, bưng chén rượu lên.
Khoé miệng Cung Nguyên Đô cong lên, ha ha cười nói: “Lão già này, huynh không thể nói một lời dễ nghe sao?”
Gió bắt đầu thổi…
Không có bình chướng bảo hộ Ma Thiên Các, gió thổi cỏ lay có cảm giác rất rõ ràng.
Ngay cả ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn cũng trông như đã nhiễm vô số tiên huyết.
Soàn soạt !
Một màn khiến mọi người ngạc nhiên bỗng xuất hiện.
Chân Cung Nguyên Đô tựa như làm từ hạt cát, từng chút từng chút một bong ra tiêu tán theo cơn gió.
Như thể toàn thân hắn được điêu khắc từ cát.
“Ngươi thích rượu, uống thêm hai chén đi.” Lục Châu nâng chén nói.
“Được.”
Thanh âm khàn khàn của Cung Nguyên Đô biến mất, thay vào đó là một giọng nói tràn đầy sức sống, trẻ trung hoạt bát.
Hắn dùng đan điền khí hải ngăn trở thần thông chữ “Cút”, phong bế năng lượng vào trong khí hải, cuối cùng không chịu đựng được nữa.
Một chén rượu rót vào trong bụng. Đùi phải của hắn đã biến mất hoàn toàn.
Hạt cát bay theo cơn gió cuốn. Tiếp theo là chân trái...
Gió càng lúc càng lớn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.
Năng lượng quay về trong thiên địa, nguyên khí trở về trạng thái tự nhiên tiêu tán trong cơn gió.
“Rượu ngon…” Cung Nguyên Đô đặt chén rượu xuống, hai tay để ở trước thân.
Hai chân hắn đều đã biến mất. Tốc độ tiêu tán càng lúc càng nhanh.
“Sắp phải đi rồi, ngươi còn lời gì muốn nói không?”
“Không còn.”
Lục Châu lắc đầu, thở dài nói:
“Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”
Đây là hai câu thơ sau trong bài Vị Thành Khúc, dịch nghĩa, khuyên người hãy uống cạn chén rượu, ra khỏi Dương Quan về phía tây e là không còn có bạn nữa.
Lục Châu bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cung Nguyên Đô cũng uống chén rượu cuối cùng trong đời mình.
Hắn thả chén rượu xuống mặt bàn.
Một cơn gió to lại cuốn tới…
Khi chỉ còn lại mỗi cái đầu, Cung Nguyên Đô thì thào nói một câu: “Dương Quan ở đâu?”
Chỉ tiếc…
Hắn không đợi được đáp án của Lục Châu, câu hỏi này đã theo gió phiêu tán trên Kim Đình Sơn.
Năng lượng tan hết.
Đối diện Lục Châu đã chẳng còn lại gì.
Trước cửa đại điện Ma Thiên Các lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu trầm mặc một lát rồi chắp tay đứng dậy, ánh mắt hắn đảo qua cỗ quan tài màu đen và sàn nhà bong tróc vì trận chiến.
Mọi người thổn thức không thôi…
Đối thủ một mất một còn nay đã tan biến.
Cung Nguyên Đô thiêu đốt tinh huyết, mất đi trăm năm thọ mệnh, cho dù không đến Ma Thiên Các khiêu chiến thì cũng sẽ lặng lẽ chết đi.
Hắn vốn định chết trong quan tài, lưu lại toàn thây. Nhưng thời điểm đang uống rượu đột nhiên cảm nhận được điều gì, thế là thay đổi chủ ý.
“Thu dọn đi.” Lục Châu bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Lục Châu quay đầu bước vào trong đại điện Ma Thiên Các.
Mọi người cũng lục tục theo sau.
“Các chủ.”
“Sư phụ.”
Lục Châu đưa mắt nhìn quanh rồi nghi hoặc hỏi: “Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không có ở đây sao?”
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Khi sư phụ bế quan, lão tứ có gửi phi thư về nói hắn đang ở Thần Đô, đợi Chiêu Nguyệt sư muội xong việc để đưa về Ma Thiên Các, cần một chút thời gian.”
“Tuỳ nó thôi.”
Đoan Mộc Sinh lui ra.
Lục Châu nhìn về phía Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo, thấy bộ dạng tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu của bọn họ…
Có hơi lúng túng.
Ma Thiên Các sắp thành Lão Niên Các luôn rồi.
Chỉ có mỗi Tiểu Diên Nhi là mang theo sức sống tuổi trẻ, mặt mày toả sáng…
Lục Châu nhớ lại cảnh Cung Nguyên Đô bị gió thổi tan đi, bèn lâm vào trầm tư. Bản thân hắn có Thẻ Nghịch Chuyển nên không lo lắng, nhưng còn bọn họ thì sao?
“Các chủ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”
“Đọc đi.”
“Lão tiền bối, Chính Nhất Đạo đã bị U Minh Giáo tiêu diệt, Trương Viễn Sơn không rõ tung tích. Hành động của U Minh Giáo đã khiến cho hoàng thất chú ý. Nói ra cũng thật trùng hợp, An Dương thành và Thượng Nguyên thành loạn khiến hoàng thất không thể phân thân đi đối phó với U Minh Giáo.”
“Ngoài ra, tứ đồ đệ và ngũ đồ đệ của ngài ở Thần Đô vẫn mạnh khoẻ, ta sẽ thay ngài chăm sóc cho bọn họ. Tặng ngài thêm một tin tức nữa, Ngũ Thử đã chết, người giết bọn hắn chính là lục đồ đệ của ngài, Diệp Thiên Tâm.”
Đọc xong, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận