Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1573

Hắn vốn tưởng rằng nhiều nhất thì bị Tần chân nhân giáo huấn một trận hoặc cấm túc, diện bích hối lỗi. Lại không ngờ muốn hắn lấy mạng trả mạng, mà điều làm hắn giận dữ nhất chính là, đối phương là phản đồ Tần Nại Hà.
Chuyện này thật là khôi hài!
Kỳ thực Tần Đức không biết Tần Nhân Việt rất phẫn nộ. Sâu trong nội tâm Tần Nhân Việt cho rằng việc Tần Mạch Thương chết và cư xử sai trái là do hai vị trưởng lão quá nuông chiều hắn. Mỗi khi hắn muốn đi gặp Tần Nại Hà hoặc Tần Mạch Thương đều bị hai trưởng lão lừa gạt đủ điều.
“Tần Đức, ngươi còn do dự cái gì?” Tần Nhân Việt cao giọng nói.
“Ta…”
Năm ngón tay Tần Đức run lên. Hắn cảm thấy không cam tâm.
Kỳ thực việc đến đây đã là khá ổn, Lục Châu cảm thấy Tần Nhân Việt là người hiểu rõ lý lẽ, sau này có thể kết thành minh hữu, nếu làm căng quá cũng không hay.
Ngay khi Lục Châu vừa định lên tiếng, một tiếng cười ha hả truyền tới.
“Ha ha ha…” Tần Đức bật cười, “Ta chịu đủ rồi.”
“Hả?”
“Tần chân nhân, ngươi đúng là lão già hồ đồ!” Tần Đức nổi giận mắng.
Sắc mặt Tần Nhân Việt tái xanh.
Tần Đức không thèm để ý, lại ngửa mặt cười. “Ta cực khổ tu luyện mới có ngày hôm nay, ngươi bảo ta phế Mệnh Cách thì ta phải phế? Ta cống hiến cho Tần gia bao năm qua, trong mắt ngươi lại chẳng là cái gì.”
Lục Châu và đám người Ma Thiên Các, thậm chí đám đệ tử Nhạn Nam Thiên cũng không ngờ tới sẽ phát sinh việc này.
Ngược lại Tư Vô Nhai phản ứng rất nhanh, cấp tốc phác hoạ phù chỉ sau lưng rồi bóp nát. Nhan Chân Lạc cảm nhận được động tĩnh, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều đặt vào Tần Đức, lặng lẽ mở ra xem, bên trên chỉ có bốn chữ: “Ngăn chặn Tần Đức.”
Nhan Chân Lạc điềm nhiên như không có việc gì, lặng lẽ đưa cho Lục Châu. Lục Châu nhìn thoáng qua rồi nắm tay lại, phù chỉ tiêu tán.
Hắn cũng đoán được điều Tư Vô Nhai nghĩ.
Nhưng Tần Nhân Việt thì không ngờ được, càng thêm tức giận không kiềm nổi:
“Ngươi thật to gan! Ta năm lần bảy lượt dặn dò ngươi không được tự ý xuất thủ. Ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai? Ta cũng đã dặn dò ngươi nhất định phải quản giáo Tần Mạch Thương chặt chẽ…”
Tần Đức ha ha cười lạnh, âm trầm nói:
“Ngươi biết cách tốt nhất để hủy hoại một người là gì không? Muốn hủy một người, không nên tự tay giết hắn, chà đạp hắn, mà ngược lại phải cúng bái hắn, nâng đỡ hắn, làm hắn ngủ quên trong chiến thắng, để đến một ngày hắn rơi vào thế vạn kiếp bất phục.”
Tần Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Mỗi một hạ nhân bên người Tần Mạch Thương đều do một tay ta an bài, từ ăn uống đến ngủ nghỉ, ai nấy đều cung phụng hắn, nâng hắn lên tới trời xanh. Ha ha ha… Hắn rất hưởng thụ, cũng rất thoả mãn, mỗi lần bị ngươi mắng xong, ta chính là người đứng về phe hắn, che gió che mưa cho hắn.”
“Cho tới khi ngươi phái Tần Nại Hà tới. Đáng tiếc đã quá muộn.”
“Ta chính là muốn hủy hoại hắn đó!”
Nói tới đây, Tần Đức đắc ý nở nụ cười tựa như người điên.
Tần Nhân Việt rốt cuộc không cách nào áp chế cơn tức giận, đánh ra một chưởng ấn. Vù!
Chưởng ấn xuyên qua vòng tròn phù văn rồi biến mất không thấy gì nữa. Tần Đức vẫn mỉm cười, bình yên vô sự.
Một vị đệ tử hạch tâm cũng tức giận không kém, lên tiếng chỉ trích: “Ngươi thân là đại trưởng lão Tần gia, nào có ai đối xử tệ bạc với ngươi, vì sao ngươi phải làm ra chuyện như vậy?”
Tần Đức lúc này nâng tay lên. Ông !
Tinh Bàn của hắn xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đám người nhìn vào, ai nấy đều lộ vẻ sửng sốt.
Ngoại trừ một khu vực Mệnh Cách trở nên ảm đạm, còn lại có mười bảy Mệnh Cách toả sáng rực rỡ!
Điều này có nghĩa là, hắn mới là người tiếp cận cấp chân nhân nhất trong Tần gia!
Soạt.
Tần Đức thu hồi Tinh Bàn, thản nhiên nói: “Ngươi hài lòng với đáp án này không?”
Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại có suy nghĩ như vậy.”
“Phì!”
Tần Đức không cam lòng nói, “Nếu không phải vì ngươi khư khư cố chấp, lần đó ta đã không hao tổn một Mệnh Cách. Nếu không mất đi Mệnh Cách đó, ta bây giờ chính là vị chân nhân thứ hai của Tần gia!”
Đám người không khỏi thở dài. Xem ra nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng.
Tần Nhân Việt nói: “Cho nên?”
“Cho nên từ nay về sau, ta sẽ không còn là người Tần gia nữa, cũng không cần thiết phải phục tùng mệnh lệnh của ngươi!” Tần Đức nói.
“Ngươi dám?!”
Hai người cách nhau quá xa, một người thanh liên giới, một người hồng liên giới.
Tần Đức nói: “Đừng trêu chọc ta, nếu không ta khiến cả Ma Thiên Các chôn cùng!”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn không lên tiếng, chắp tay nói: “Vì để tự bảo vệ mình, Lục các chủ, xin đắc tội.”
Tần Đức phất tay, hình ảnh biến mất.
“Tần Đức!!” Tần Nhân Việt quát to, nhưng hình ảnh đã tiêu tán từ lâu.
Hắn vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Phẫn nộ vì Tần Đức lại biến thành bộ dáng này, lo lắng là sợ Tần Đức làm bậy. Lấy tu vi của hắn, giết người diệt khẩu là việc quá dễ dàng.
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Lục Châu, phát hiện biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như việc không liên quan đến mình.
Tần Nhân Việt vội vàng nói: “Lục huynh, việc này…”
“Con thỏ lúc gấp cũng sẽ cắn người.” Lục Châu đánh giá một câu.
Tần Nhân Việt khẽ thở dài: “Ta thật sự không ngờ Tần Đức sẽ biến thành như vậy.”
Biết người biết mặt không biết lòng. Có lúc dù là người bên gối mấy chục năm, đều là lão phu thê lại vẫn có thể chém giết lẫn nhau, huống chi là Tần Đức vẫn luôn mang một cỗ uất ức trong lòng?
“Hắn từng là mười tám Mệnh Cách?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Tần Nhân Việt bình ổn lại cảm xúc, lắc đầu đáp:
“Trước kia ta và Tần Đức xem nhau như huynh đệ, khi đó Tần gia còn chưa có chân nhân. Vì muốn tấn thăng chân nhân, ta và Tần Đức dẫn theo hơn ngàn đệ tử, đi tới ‘Bình Đán’ trong bí ẩn chi địa, dùng lực lượng toàn tộc để đánh giết thú hoàng. Vốn viên Mệnh Cách Chi Tâm kia nên cho hắn, đáng tiếc hắn lại hao tổn một Mệnh Cách. Lúc đó tình hình nghiêm trọng, lại không thu hoạch được Huyền Mệnh Thảo, trưởng lão hội bèn giao Mệnh Cách Chi Tâm cho ta. Ta dùng thời gian mười năm, thành công tấn thăng mười tám Mệnh Cách, thông qua Mệnh Quan trở thành chân nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận