Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1725: Đánh giết Hắc Ly

Cùng lúc đó.
Lục Châu rốt cuộc cảm nhận được đôi cánh khổng lồ màu đen đến từ trong hắc ám. Nhìn đôi cánh như hắc sắc lợi nhận đánh tới, Lục Châu bóp nát ba tấm Một Kích Chí Mạng.
“Lão phu lấy mạng ngươi!”
Ba đạo chưởng ấn toả ra kim quang lóng lánh nối đuôi nhau ập tới, vượt qua ngàn trượng giáng thẳng vào cặp cánh đen kia.
Oanh oanh oanh!
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng chân trời.
Tần Nhân Việt mộng bức. Hắn đứng bên dưới giương mắt nhìn vào hắc vụ, chỉ nghe được mấy tiếng va chạm như kinh lôi cùng tiếng thét chói tai.
Đôi cánh đen sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
“Định!”
Lục Châu phóng thích toàn bộ năng lượng trong Thời Chi Sa Lậu, đôi cánh đen lập tức bị đình chỉ giữa không trung.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trên Cửu Trảo Hắc Ly, đánh ra hai đạo chưởng ấn!
Phẫn nộ điên cuồng, Lục Châu không thèm để ý đến gì khác, chỉ dồn lực lượng đánh ra hai chưởng Hạo Nhiên Thiên Cương.
Tiếng kêu thảm lại vang lên, kéo dài suốt một khắc đồng hồ như muốn xé rách màng nhĩ người khác.
Tần Nhân Việt mở to mắt nhìn chằm chằm về phương hướng đó, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Lục huynh, huynh nhất định không thể xảy ra chuyện!”
Sau đó, hắn nhìn thấy một cặp cánh dài đến hai ngàn trượng co quắp lại, từ trong mê vụ rơi thẳng xuống đất.
Ầm!
Đại địa chấn động tạo thành hố sâu. Lục Châu từ trên không hạ xuống, tay chắp sau lưng quan sát Cửu Trảo Hắc Ly.
Tần Nhân Việt nhìn Cửu Trảo Hắc Ly nằm trong hố sâu, suy nghĩ đến xuất thần. Hắn đã nghe được không ít truyền thuyết về Cửu Trảo Hắc Ly. Có người nói nó là thần thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung, có người nói nó là cân bằng giả từ thời Đại Hoang Lạc, cũng có người nói nó là hung thú do Thái Hư chăn nuôi. Cửu Trảo Hắc Ly quanh năm ẩn trong hắc vụ, một khi có người đến gần đỉnh Thiên Khải Chi Trụ đều sẽ bị nó nuốt chửng không chút lưu tình.
Cửu Trảo Hắc Ly đã giết vô số tu hành giả thích mạo hiểm. Các bậc tiên hiền cũng dặn rõ trong cổ tịch, đừng ôm tâm lý may mắn mà đi khiêu chiến với Cửu Trảo Hắc Ly.
Cứ thế đời này truyền đời khác, trong tư tưởng của nhân loại, Cửu Trảo Hắc Ly cao cao tại thượng là vô địch, không ai có thể chiến thắng nó.
Vậy mà nó đã bị giết.
Tần Nhân Việt từ từ bình phục tâm tình, bay tới bên người Lục Châu hỏi: “Lục huynh giết nó?”
“Nó đáng chết.”
Tần Nhân Việt không biết nên trả lời thế nào.
Con thượng cổ hung thú này rốt cuộc đã làm gì trêu chọc đến Lục huynh? Mà chờ đã, trọng điểm vấn đề không phải ở chỗ này.
Tần Nhân Việt hỏi: “Cửu Trảo Hắc Ly không sợ cả Thánh nhân, sao… sao mà…”
Hắn thật rất muốn nói, con Cửu Trảo Hắc Ly này có phải là đồ giả không?
Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn một cái. “Ai nói chân nhân không giết được nó?”
Sự thật thắng mọi lời hùng biện.
Tần Nhân Việt kinh ngạc, chẳng lẽ mọi người quá coi trọng Cửu Trảo Hắc Ly, trên thực tế nó không hề lợi hại như trong truyền thuyết? Nhất định là như vậy rồi!
Cửu Trảo Hắc Ly còn giãy giụa một lát, rốt cuộc không động đậy được nữa.
[Ting ! đánh giết Cửu Trảo Hắc Ly, thu hoạch được 50.000 điểm công đức.].
Tần Nhân Việt cũng phát hiện nó đã tử vong, vui mừng nhìn sang Lục Châu định chúc mừng một phen, nào ngờ lại phát hiện ra Lục Châu không hề có chút vui vẻ nào.
Tần Nhân Việt là lão nhân tinh, lập tức hiểu được trong lòng Lục Châu vẫn còn ẩn chứa lửa giận.
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm bay tới, ngàn vạn kiếm cương chém xuống thi thể Cửu Trảo Hắc Ly. Phanh phanh phanh… dù thân thể nó cứng rắn vô cùng cũng bị Vị Danh Kiếm chém nát.
Chưa đến một khắc đồng hồ sau nó đã bị phân thây, sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm toả ra quang mang rạng rỡ.
Lục Châu tiện tay vung lên, thu hồi cả sáu viên vào trong Đại Di Thiên Đại.
Tần Nhân Việt nghẹn họng.
Cùng lúc đó.
Ngay khoảnh khắc Cửu Trảo Hắc Ly tử vong, Cán Cân Công Chính đặt giữa Thánh Điện phát ra một tiếng vang giòn.
Từng đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trong Thánh Điện. Một lão giả nói: “Đại Hoang Lạc có động tĩnh lớn, Cửu Trảo Hắc Ly không còn.”
Đám người xôn xao một mảnh.
“Cửu Trảo Hắc Ly chết rồi? Ai to gan như vậy, dám động vào thánh thú của Thái Hư?!”
“Sống hay chết còn chưa biết. Nếu thật sự có người động thủ thì chỉ nằm trong hai khả năng: một là, thượng cổ thánh hung trong khu vực hạch tâm làm. Hai là, đại thánh nhân Trần Phu làm. Hiện tại cửu liên chưa có Thánh nhân mới xuất hiện, chỉ có hắn là có hiềm nghi lớn nhất.”
“Ta không đồng ý với lời này của ngươi. Hiện tượng mất cân bằng đã diễn ra lâu như vậy, hẳn sẽ có tu hành giả cường đại xuất hiện. Đừng quên hơn 300 năm trước có mười viên hạt giống Thái Hư bị mất tích.”
“Không thể nào!” Lão giả lắc đầu nói, “Cho dù có hạt giống Thái Hư cũng không thể trong vòng 300 năm tấn thăng thành chân nhân, càng đừng nói tới Thánh nhân. Sự cường đại của Hắc Ly ai ai cũng biết rõ ràng.”
“Đừng tranh luận nữa, nghe kiến giải của Điện chủ đi.”
Đám người trầm mặc lại. Trong Thánh Điện yên tĩnh dị thường.
Một lát sau có âm thanh truyền đến, đám người lập tức khom người hành lễ.
“Thánh Điện vẫn luôn chú ý tới cân bằng của cửu liên, có trách nhiệm triệt tiêu nhân tố không cân bằng. Chuyện này không nên gấp gáp đưa ra kết luận, phái người đi điều tra trước đã, đừng khiến người khác chê cười chúng ta.”
“Vâng.”
“Âu Dương, ngươi đi đi.” Người đó uy nghiêm nói.
Âu Dương lão giả khom người đáp: “Vâng.”
Trong Ngung Trung.
Lục Châu có được sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm nhưng lửa giận vẫn chưa tiêu trừ.
Có lẽ vì Cửu Trảo Hắc Ly chết nên mê vụ và hiện tượng mất cân bằng lại càng nặng nề hơn trước, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Tần Nhân Việt nói: “Sợ là Thái Hư đã chú ý tới. Lục huynh, chúng ta đi!”
Lục Châu không nói gì mà nhìn chằm chằm vào mê vụ. Người trong Thái Hư sẽ xuất hiện sao?
“Lão phu còn chưa giết đủ, sao có thể rời đi.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt kinh hãi nói: “Lục huynh thật sự muốn khiêu chiến với trời cao?”
“Thái Hư hại đồ nhi của lão phu chết thảm, thù này không báo thề không làm người!”
Nghe vậy, Tần Nhân Việt không khỏi sửng sốt. Hắn vốn định lôi kéo Lục Châu đi… nhưng bây giờ đành nuốt lời định nói xuống. Tần Nhân Việt đã hiểu được vì sao Lục Châu lại tức giận như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận