Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 783

“Tu vi của đại sư huynh ngươi cao hơn ngươi rất nhiều.” Lục Châu lại nói.
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi mới là người đứng thứ hai từ dưới đếm lên…”
Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm thấy chưa đủ, vội lấy tay vả vào miệng mình: “Đồ nhi dám nói linh tinh sau lưng đại sư huynh, đáng bị phạt!”
[Ting ! trừng trị Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Hai tiếng thông báo khiến Lục Châu cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân dễ chịu vô cùng.
Xem ra sau này phải thường xuyên trao đổi một số tâm đắc tu hành và đạo lý làm người với đám đồ đệ mới được. Nghề giáo là phải truyền đạo và lý giải, biển học vô bờ, mỗi người luôn có điểm cần được dạy dỗ thêm.
“Biết rõ thì tốt. Lui xuống đi.” Lục Châu vung tay áo nói.
“Đồ nhi cáo lui.” Chư Hồng Cộng cung kính rời khỏi gian phòng.
Ra đến bên ngoài, hắn đưa tay gãi đầu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao sư phụ lại đột nhiên hỏi mấy chuyện này? A, mình tới đây làm gì nhỉ? Để bị giáo huấn sao?
Chư Hồng Cộng vốn là có việc nên mới tới, bị giáo huấn một phen đã quên luôn mục đích chính.
Trong phòng, Lục Châu mở ra giao diện thẻ đạo cụ, không hề do dự mua luôn hai tấm Kim Liên Khai Diệp.
[Ting ! tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được 2 thẻ Kim Liên Khai Diệp.].
“Sử dụng.”
Một tấm Kim Liên Khai Diệp lập tức biến thành từng điểm tinh quang dung nhập vào trong đan điền khí hải. Lục Châu gọi ra pháp thân cỡ nhỏ đặt trên lòng bàn tay, từng vòng kim quang lóng lánh xuất hiện quanh thân tiểu kim nhân rồi hạ xuống toà kim liên lục diệp.
Sáu mảnh liên diệp xoay tròn… Ông!
Âm thanh cộng hưởng vang lên, Lục Châu nhìn thấy trong một góc kim liên từ từ mọc ra một mảnh liên diệp, rất nhanh trở thành mảnh liên diệp thứ bảy!
Cùng lúc đó, nguyên khí rung động bên ngoài cũng khiến các đệ tử chú ý.
Đệ tử U Minh Giáo đứng thủ hộ bên ngoài rất nghiêm chỉnh. “Tổ sư gia đang bế quan, phải bảo vệ cho tốt!”
“Nghe nói tổ sư gia có vài thói quen kỳ lạ, thường làm ra những động tĩnh cổ quái. Mặc kệ là chuyện gì cũng không ai được tuỳ tiện đến gần.”
Người không có phận sự đương nhiên không dám đến gần, nhưng đệ tử Ma Thiên Các xung quanh đều ngẩng đầu nhìn về phía sân viện.
Chư Thiên Nguyên thở dài: “Cơ huynh đã là cửu diệp, vì sao còn phải tu luyện cái loại kỹ xảo khai diệp nhàm chán này chứ?”
“Vì để tạo cơ sở khai thập diệp chăng?” Chư Hồng Cộng đoán mò.
“Có đạo lý.”
“Lão bát, đệ vừa đến phòng sư phụ, có thấy hiện tượng gì dị thường không?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“À… không có, mọi thứ đều bình thường, sư phụ chỉ khen ngợi đệ một trận chứ không nói gì khác.” Chư Hồng Cộng khoác lác.
Chư Thiên Nguyên vội hỏi: “Nhi tử, chuyện ta bảo con nói, con đã nói chưa?”
“Lão cha, ta nói ta quên, cha có tin không?”
Chư Thiên Nguyên lườm hắn một cái, vừa định giáo huấn một phen bỗng ho khan kịch liệt. Sau trận chiến với thất quốc liên minh, Chư Thiên Nguyên đã bị thương không nhẹ, còn đi đứng được đã là không tệ, nào còn sức mà mắng chửi người.
Chư Hồng Cộng cạn lời. “Sư phụ vừa mới dạy cho ta một trận xong, lại tới lượt cha hả?”
Chư Thiên Nguyên bĩu môi nói: “Không phải là khen ngợi con sao?”
“Trước là dạy bảo, sau mới khen ngợi.”
“Nhi tử, nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện này với sư phụ con. Cổ Thánh Giáo lớn như vậy chỉ có con mới có thể kế thừa.” Chư Thiên Nguyên nói.
“Biết rồi mà.” Chư Hồng Cộng không yên lòng đáp.
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng Lục Châu. Năng lượng hội tụ trên không trung khiến bọn họ lấy làm kỳ lạ.
Tuy nói ai nấy đều đã quen với loại hiện tượng này, nhưng bọn họ vẫn thích dừng lại quan sát, muốn rút ra được một chút kinh nghiệm từ việc tu luyện của Các chủ. Đặc biệt là lần trước khi sinh cơ hội tụ, bốn vị trưởng lão còn được chỗ tốt không ít.
Lát sau, sân viện của Lục Châu yên tĩnh trở lại.
Trong phòng, Lục Châu cực kỳ hài lòng nhìn bảy mảnh liên diệp trên toà kim liên. Đương nhiên bấy nhiêu đây vẫn là chưa đủ.
Thất diệp trong mắt tu hành giả Đại Viêm là cao không thể chạm tới, đi đến đâu cũng được chào đón, nhưng trong mắt Lục Châu thì vẫn rất yếu kém. Dù sao hắn cũng từng là tổ sư gia Ma Thiên Các bát diệp đỉnh phong, là đệ nhất cường giả đương thời.
Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Vừa nói xong, Lục Châu nhìn thấy thẻ đạo cụ Kim Liên Khai Diệp trên giao diện Hệ thống đột nhiên tối đi rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hay lắm.
Hệ thống khốn nạn, xem ra mọi thứ vẫn phải dựa vào chính mình. Lục Châu phải dựa vào năng lực bản thân để đột phá lên cửu diệp.
Vậy… rốt cuộc tu vi cửu diệp thật sự là như thế nào?
Tuy Lục Châu sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nhưng nó không thể dùng để tham khảo, vì thẻ không tiêu hao năng lượng, mà chuyện này thì không hề thực tế.
Khương Văn Hư trong lúc nhất thời bị mất phương hướng, mất đi năng lực suy nghĩ nên mới không đưa ra phán đoán chuẩn xác. Nhưng chỉ cần nghĩ lại một chút là có thể hiểu rõ, bất kỳ người nào dù ở cảnh giới gì cũng đều không thể có nguồn năng lượng vô hạn.
Năng lượng lại lần nữa hội tụ trên không trung sân viện, mật độ dày đặc hơn trước rất nhiều. Lục Châu cũng cảm giác được đan điền khí hải nồng nặc nguyên khí.
Pháp thân cỡ nhỏ lại xuất hiện trong lòng bàn tay, từng vòng tròn màu vàng kim không ngừng ập xuống toà kim liên, tốc độ xoay tròn của kim liên cũng nhanh hơn rất nhiều, bắt đầu ông ông cộng hưởng.
Roạt !
Thanh âm thanh thuý dễ nghe vang lên, kim liên xoay chậm lại, từ trong toà sen từ từ mọc ra một phiến lá mới.
Điều này cũng có nghĩa là Lục Châu một lần nữa trở lại tu vi Nguyên Thần cảnh bát diệp!
Năm ngón tay khép lại, pháp thân kim liên biến mất. Lục Châu không ra ngoài mà tiếp tục nhắm mắt, hưởng thụ dư vị sau khi tiến vào cảnh giới bát diệp.
Cùng lúc đó, Xuyên Vân phi liễn cũng đang vượt qua lạch trời và bay về phía Lương Châu Thành.
Minh Thế Nhân cầm lái, vừa quan sát địa hình phía trước vừa nói: “Vượt qua lạch trời, rất nhanh sẽ đến Lương Châu.”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải lạnh lùng nhìn hai người đang ngồi bệt dưới sàn liễn: An Quy và Lan Hải. Một người là quốc vương Lâu Lan, một người là tộc trưởng Bá Nạp gia tộc.
Sau khi Lục Châu càn quét tứ quốc liên minh, đám người cặn bã còn lại sao có thể là đối thủ của bọn họ, dù có cũng không ai dám tuỳ tiện ra tay. An Quy muốn chuộc tội nên mang theo Lan Hải lên Xuyên Vân phi liễn, mong được gặp Lục Châu để thỉnh tội.
“Hai vị trưởng lão, khi gặp lão tiên sinh xin hai vị giúp ta nói tốt mấy câu.” An Quy run giọng nói.
“Việc nhỏ, việc nhỏ…” Lãnh La đáp.
Vừa dứt lời, Phan Ly Thiên đã lên tiếng: “Lão Lãnh, không phải ngươi định xin tha cho bọn hắn thật đấy chứ? Cái loại người hai mặt như bọn hắn thì cứ một chưởng đập chết là xong việc.”
An Quy câm nín.
Minh Thế Nhân không thèm để ý tới An Quy sắc mặt trắng bệch mà chỉ tay về phía thi thể đầy đất: “Mau nhìn kìa!”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải đều phóng tầm mắt nhìn theo hướng tay Minh Thế Nhân.
Cây cối đứt gãy, thây phơi khắp đồng. Từ lạch trời đến Lương Châu giống như bị thứ gì càn quét, khắp nơi đều là đổ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận