Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1887: Cứu Đoan Mộc Điển

Hắn bất chấp tất cả, bay vọt về phía trước. Nhưng rất nhanh Minh Ban đã phát hiện xung quanh mình đều là hắc ám, cho dù hắn có phi hành nhanh đến cỡ nào đi nữa.
“Đại Di Thiên Đại?” Thanh âm của Đồ Duy Đại Đế truyền đến.
Minh Ban mặt xám như tro, toàn thân run lên: “Là Đại Di Thiên Đại của Ma Thần?!”
Đại Di Thiên Đại có năng lực bọc lấy thiên địa, bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng không thể trốn thoát, mọi đạo lực lượng và quy tắc đều không còn ý nghĩa khi ở bên trong túi.
Quả nhiên ngay sau đó, Minh Ban cảm giác không gian bốn phía đang từ từ thu hẹp, cuối cùng ép sát đến mức hắn cảm thấy vô cùng khó thở. Toàn bộ không khí và nguyên khí bị rút ra.
Hắn vô lực nện vào bốn phía nhưng vẫn không thể thoát ra.
Cùng lúc đó.
Đồ Duy Đại Đế đứng cách đó không xa, ngưng trọng nhìn Đại Di Thiên Đại. Lục Châu buộc chặt miệng túi, khinh thường nói:
“Chỉ là thần quân mà cũng dám mưu toan đào tẩu?”
“Thả ta ra… thả ta ra!”
Lục Châu liếc nhìn Đại Di Thiên Đại, đánh vào trong túi một chưởng.
Rắc. Chỉ nghe được một tiếng xương cốt vỡ vụn, thanh âm của Minh Ban đại thần quân lập tức im bặt.
Lục Châu thản nhiên nhìn Đồ Duy Đại Đế, hơi ngoảnh đầu nói vọng ra sau lưng: “Khâm Nguyên, hài lòng không?”
Đứng cách đó vạn dặm, Khâm Nguyên nghe được giọng của Ma Thần lập tức thành kính lễ bái, lớn tiếng hô: “Khâm Nguyên cảm tạ Ma Thần đại nhân!”
Lục Châu có thể cảm giác được lực lượng trong các loại thẻ Một Kích Chí Mạng, Miễn Dịch Sát Thương… đều đến từ trạng thái Ma Thần này. Nói cách khác, trạng thái đỉnh phong của Ma Thần là cực hạn của tất cả các loại thẻ Hệ thống.
Đồ Duy Đại Đế ngẩng đầu nhìn lam pháp thân, cảm nhận được tầm mắt của Lục Châu, hắn lên tiếng: “Tới đi!”
Ngay sau đó, hai toà pháp thân lao vào kịch đấu.
Ầm! Oanh! Ông…
Mỗi một âm thanh vang lên đều đến từ một chiến trường khác biệt, đôi bên xé rách không gian, di chuyển từ tây đô đến bắc vực rồi lại xuất hiện ở đông đô.
Đám tu hành giả tịnh đế thanh liên hoảng sợ quan chiến, không ngừng thất thanh hô lên:
“Đó là cái gì?”
“Trời nứt ra rồi sao?!”
Trong bí ẩn chi địa.
Đám phi cầm tẩu thú đang vội vàng bay đi, trong đó có không ít thú hoàng. Hai toà pháp thân Chí Tôn đột nhiên xé rách không gian xuất hiện trên bầu trời khiến đám hung thú run lẩy bẩy.
Dưới mặt đất lưu lại từng đạo khe rãnh hẹp dài, quang cảnh hoang tàn, núi non đứt đoạn, rừng cây ngã rạp.
Ông !
Hai toà pháp thân lại rời đi rồi xuất hiện ở Thiên Khải Chi Trụ tại Đôn Tang.
Đoan Mộc Điển đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế lắc đột nhiên mở to mắt, lỗ tai rung động. Hư ảnh hắn loé lên xuất hiện trên không trung vạn trượng.
Nhìn hai toà pháp thân Chí Tôn đang kịch chiến, Đoan Mộc Điển trừng to mắt nói:
“Bà mợ nó, đám chó hoang Thái Hư kéo đến đây đánh nhau?!”
Hư ảnh loé lên, Đoan Mộc Điển tiến vào nấp trong Thiên Khải Chi Trụ để né tránh dư uy lan ra.
Thời gian trôi qua.
Đồ Duy Đại Đế càng lúc càng mệt mỏi, nhưng hắn cảm giác Ma Thần hình như không phí bao nhiêu sức lực, bèn lớn tiếng nói:
“Thái Hư ở ngay trên kia, với năng lực của Cán Cân Công Chính, Minh Tâm nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của ngươi. Bản đế đánh không lại ngươi nhưng đủ sức kéo dài thời gian chờ cứu viện đến!”
Lục Châu lạnh lùng nói: “Thời Chi Sa Lậu.”
Một đạo lam quang bay ra hư không, khu vực vạn dặm lại bị ngưng đọng thời gian. Hư ảnh Lục Châu xuất hiện trước mặt Đồ Duy Đại Đế, vung ra một trảo.
Ầm!
Sưu Hồn Chung phản chấn lại lực lượng của Lục Châu.
“Nghịch chuyển!”
Thời gian đảo ngược, Đồ Duy Đại Đế cảm giác nguyên khí không thể điều động được. “Sao có thể?!”
Trên đời này làm gì có ai đánh vỡ được thiên địa ràng buộc và quy tắc thời gian? Thời gian cùng lắm chỉ có thể dừng lại, không thể nào đảo ngược thế này, cho nên không có ai vĩnh sinh bất tử.
Oanh!
Một trảo của Lục Châu xuyên thủng hắc sắc hộ thể, tóm lấy Sưu Hồn Chung.
Đồ Duy Đại Đế hoảng sợ nói: “Trở về!”
Leng keng leng keng !
Âm thanh phiêu đãng giữa đất trời. Phàm là sinh linh trong bí ẩn chi địa nghe được tiếng Sưu Hồn Chung đều chảy máu thất khiếu tới chết.
Đoan Mộc Điển nấp trong Thiên Khải Chi Trụ cũng bị ảnh hưởng, gào thét nói: “Rốt cuộc là tên khốn nào đang đánh nhau?!”
Lục Châu không hề bị Sưu Hồn Chung ảnh hưởng, xem lại thời gian rồi trầm giọng nói: “Hôm nay bản toạ tiễn ngươi quy thiên.”
Lam pháp thân vọt tới trước mặt hắc sắc pháp thân, vô số kiếm cương xuất hiện trong thiên địa. Lục Châu vươn tay, Thiên Hồn Châu bay ra hoá thành một cơn lốc xoáy.
“Bất Động Ấn Pháp!”
Nhìn lực lượng đang không ngừng hội tụ vào vòng xoáy, Đồ Duy Đại Đế ném ra vô số ấn phù lít nhi lít nhít bay quanh thân hắn, ấn phù hoá thành tường rào chắn, mái tóc đen của hắn cũng bị ấn pháp quấn quanh.
Lúc này, lực lượng đã hội tụ xong, biến thành một cỗ lực lượng mênh mông xanh thẳm từ trên trời giáng xuống hàng rào chắn.
Một công một thủ. Đồ Duy Đại Đế bị Ma Thần kích thích, đã sinh ra chiến ý cao đến mức vặn vẹo. Hắn không cảm thấy sợ hãi nữa mà giận dữ hét:
“Bản đế thật vui vì ngươi còn sống! Sau lần bị ngươi đánh bại từ một trăm ngàn năm trước, bản đế vẫn luôn mong được giao thủ với ngươi lần nữa, nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện! Ha ha ha…”
Trong tiếng cười điên cuồng ẩn chứa một tia bất đắc dĩ và thấy chết không sờn. Thật vất vả mới tấn thăng Đại Đế, Đồ Duy Đại Đế không cam tâm!
âm thanh va chạm đinh tai nhức óc, tại vị trí va chạm bắn ra một vòng sáng lan ra tứ phương. Vòng sáng chém ngang Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.
Ầm! Lưu lại một vết chém sâu đến đáng sợ.
Rắc.
Từ vết chém, vô số đường rạn nứt lan ra khắp thân trụ, đá vụn ào ào rơi xuống.
Đoan Mộc Điển cực kỳ hoảng sợ: “Không thể nào?! Ông trời ơi ngàn vạn lần đừng có sập nha! Lão tử chưa sống đủ, lão tử không muốn bị đè thành đống thịt nát!”
Lực lượng bình chướng đang suy giảm với tốc độ cực nhanh, ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối. Đoan Mộc Điển do dự không biết có nên chạy hay không. Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới phù văn thông đạo, rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận