Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2057: Kỳ Lân chi tâm

Sở Liên đau đớn hơn Chu chưởng giáo nhiều, cảm giác như đan điền khí hải đều bị tê liệt. Chưởng ấn ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo, Sở Liên chỉ dựa vào nhục thân để kháng trụ đã là không dễ.
Đám người sợ hãi lui về sau. Lại nữa rồi!
Lúc này trong lòng mọi người đều sinh ra một nghi vấn là Ma Thần đại nhân vui giận bất thường như vậy đáng giá để mọi người thờ phụng sao?
Sở Liên và Chu chưởng giáo đều khó hiểu nhìn Lục Châu.
Dám mơ ước đồ nhi của lão phu, đánh một chưởng không lấy mạng các ngươi đã là rất khoan dung rồi.
“Có biết vì sao bản tọa lại ra tay không?”
Sở Liên lắc đầu.
“Đây là trừng trị các ngươi.”
Sở Liên ôm ngực, gật đầu nói: “Đa tạ Ma Thần đại nhân trừng phạt.”
“Bản tọa ngủ say một trăm ngàn năm, nhưng không có nghĩa là trong lúc đó bản tọa không biết gì. Chuyện không đơn giản như các ngươi nghĩ.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Bản tọa lưu lại mười tự phù là để cất giấu mười bộ kinh điển, các ngươi lĩnh hội tự phù chính là đang ngấp nghé đồ vật của bản tọa!”
Đám người nghe vậy lập tức hiểu ra, hoảng sợ lùi về sau. Đúng vậy, lĩnh hội tự phù chính là đang tham muốn đồ vật của Ma Thần đại nhân, không bị đánh mới là lạ đó!
Đám người hít sâu một hơi, càng cảm thấy họa quyển thần bí khó lường. Bí mật che giấu trong mười tự phù quả nhiên không hề đơn giản.
“Bản tọa làm việc luôn coi trọng nhân quả, người nào thức thời thì có thể yên tâm.”
Trong lòng mọi người mới khẽ buông lỏng. Chỉ mong là như vậy.
Lục Châu thu chưởng lại. “Ai đã lĩnh hội mười tự phù của bản tọa?”
“Là… là Yến chưởng giáo. Chỉ là hiện tại Yến chưởng giáo không có trong viễn cổ phế tích.” Sở Liên nói.
“Danh tính.”
“Yến chưởng giáo tên thật là Yến Quy Trần.”
“Hắn đã lĩnh hội bao nhiêu tự phù?” Lục Châu hỏi.
Sở Liên và Chu chưởng giáo đều lắc đầu không biết.
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Vì sao các ngươi không lĩnh hội?”
Sở Liên gãi đầu nói, thuận tiện vỗ mông ngựa: “Việc này phải xem thiên phú của mỗi người. Hai người chúng ta không có thiên phú mạnh như Yến Quy Trần, huống hồ vật này là do Ma Thần đại nhân lưu lại, người bình thường sao có tư cách lĩnh ngộ.”
“Ngươi còn biết gì nữa thì nói đi.” Lục Châu nói.
Trong đại điện lại lặng ngắt như tờ.
Sở Liên lắc đầu nói: “Chúng ta đã nói hết những gì mình biết, mong Ma Thần đại nhân thứ tội.”
“Nếu có nửa điểm giấu giếm hay dối trá, chúng ta nguyện đón nhận trừng phạt của Ma Thần đại nhân.” Chu chưởng giáo nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Nếu Yến Quy Trần và giáo chủ trở về, lập tức báo cho bản tọa.”
Hắn tiện tay vung ra hai đạo phù chỉ, phù chỉ bay về phía Sở Liên và Chu chưởng giáo.
Hai người cung kính đón nhận, không hề dám cự tuyệt. “Nguyện cống hiến sức lực cho Ma Thần đại nhân.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Bản tọa đi tới Vô Thần Luận Giáo Hội còn có một việc khác.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo đồng thời khom người: “Xin nghe ngài phân phó.”
“Nếu làm việc này thỏa đáng, bản tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Muốn thu nhận đám người này làm thuộc hạ, không thể chỉ dùng nắm đấm đe dọa.
Quả nhiên trong lòng hai vị chưởng giáo khẽ động.
Lục Châu nói tiếp: “Tìm cho bản tọa Mệnh Cách Chi Tâm thượng đẳng, càng nhiều càng tốt.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo nghi hoặc không hiểu. Với thủ đoạn của Ma Thần đại nhân thì còn cần tới Mệnh Cách Chi Tâm làm gì? Nhưng đương nhiên không ai dám hỏi ra miệng.
“Bản giáo hội trong mấy năm nay đã tích lũy được một ít Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm, mong là Ma Thần đại nhân không ghét bỏ.”
Sở Liên phất tay, hai thành viên hạch tâm rời khỏi đại điện, không bao lâu sau đã nâng một hộp gấm trở về.
Sở Liên mở hộp gấm ra, năm viên Mệnh Cách Chi Tâm tỏa ánh sáng rạng rỡ xuất hiện trước mắt Lục Châu.
Mệnh Cách Chi Tâm bình thường không có nhiều góc cạnh, nhưng năm viên này trông như kim cương, hoàn mỹ đến cực điểm.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Kỳ Lân chi tâm.”
“Ma Thần đại nhân quả là có kiến thức rộng rãi, đây đúng là Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân. Kỳ Lân là cổ thú có địa vị ngang với cổ long, năm đó giáo chủ đến Đại Dã Trạch tình cờ thu hoạch được.” Sở Liên nói.
Lục Châu nhìn năm viên Mệnh Cách Chi Tâm, nói không động tâm là giả.
Sở Liên tiếp tục nói: “Đương nhiên Ma Thần đại nhân đã là Chí Tôn, Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân không có bao nhiêu giá trị với ngài, mong đại nhân đừng ghét bỏ.”
Bọn hắn cũng không dám hỏi Ma Thần định dùng thứ này làm gì, dù sao cũng không phải dùng cho bản thân Ma Thần. Chí Tôn đã có đủ Mệnh Cách, ai mà rảnh rỗi tới mức tháo Mệnh Cách ra gắn lại đồ mới vào, chẳng khác gì tìm đường chết.
“Rất tốt.” Lục Châu hài lòng nhìn hai người. “Bản tọa luôn phân rõ phải trái, sẽ ghi nhận công lao của các ngươi. Nhưng mà giáo chủ không có đây, các ngươi lấy ra thứ này hắn sẽ không để ý chứ?”
Chu chưởng giáo đáp: “Tuyệt đối sẽ không để ý. Ngài không biết, giáo chủ chúng ta là tín đồ số một của ngài. Trong một trăm ngàn năm qua giáo chủ thường xuyên nhắc tới ngài với lòng kính trọng vô bờ, tựa như ta luôn kính sợ ngài vậy…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn.
“Thế thì tốt.”
Lục Châu cất kỹ hộp gấm rồi bắt đầu quan sát tòa đại điện. Nơi này thật nghèo, chẳng có bao nhiêu đồ tốt để lấy.
Chu chưởng giáo hỏi: “Ma Thần đại nhân, ngài ở lại đây không?”
Lục Châu lắc đầu: “Phế tích có âm khí quá nặng, không thích hợp tu hành Hạo Nhiên Thiên Cương.”
“Ma Thần đại nhân nói có lý, ngài tinh thông pháp môn ba nhà, am hiểu các đạo tu hành cực sâu. So sánh với ngài sáng như nhật nguyệt, chúng ta chỉ là đom đóm dưới mặt đất.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình thường không đổi. Hắn đã nghe nhiều mông ngựa đến phát chán, hôm nay đến đây đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Lục Châu lại hỏi: “Trừ Thiên Đạo Đại Kỳ ra, bản tọa còn lưu lại vật gì trong Vô Thần Luận Giáo Hội không?”
Câu hỏi này rất uyển chuyển nhưng hai vị chưởng giáo đương nhiên hiểu rõ, Ma Thần đại nhân muốn lấy lại đồ vật của mình.
Chu chưởng giáo thành thật nói: “Đồ vật của Ma Thần đại nhân vô cùng trân quý, chúng ta tìm được họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc đã là rất ghê gớm rồi. Chờ giáo chủ và Yến chưởng giáo về, vãn bối nhất định sẽ báo cáo việc này, bảo bọn hắn trả lại hết bảo bối cho ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận