Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1986: Cả nhà ngươi đều là heo rừng

Đồng thời trong lòng hắn không khỏi mắng một câu, muốn về Thái Hư thì đến Thánh Điện mà gây sự, chạy tới Huyền Dặc làm gì?
Trấp Quang Kỷ rất thẳng thắn cười mấy tiếng, “Bản đế chưa từng từ bỏ ý định trở về Thái Hư.”
“Vậy ngươi đi mà tìm Thánh Điện. Huyền Dặc không chào đón ngươi.” Huyền Dặc đế quân phất tay áo, “Trương Hợp, tiễn khách.”
Phía Huyền Dặc điện truyền tới ba động đặc thù, từ chân trời có một đạo lưu tinh bay vọt tới đứng bên cạnh Huyền Dặc đế quân. Trương Hợp khom người đưa tay ra hiệu với Hắc Đế: “Mời ngài.”
Hắc Đế không tức giận, ngược lại còn mỉm cười nói: “Bản đế đã tới thì sẽ không gấp gáp rời đi như vậy.”
Nói xong hắn bước lên một bước.
Huyền Dặc đế quân biến sắc, dồn khí vào đan điền cao giọng nói: “Ngươi muốn xông vào?”
Không khí chỉ trong phút chốc trở nên giương cung bạt kiếm. Trên đỉnh Huyền Dặc điện, một viên minh châu sáng lên.
Hắc Đế nhìn viên minh châu một lúc rồi dừng lại nói: “Bản đế có thể rời đi, nhưng mà… phải lấy lại đồ của mình đã.”
“Nơi này không có đồ gì của ngươi.” Huyền Dặc đế quân đáp.
“Là con heo rừng kia.” Hắc Đế chỉ tay về phía Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân cười ha ha nói: “Heo rừng?” Đường đường là Hắc Đế mà lại không bắt được một con heo rừng? Lấy cớ này có phải quá qua loa rồi không?
Hắn vừa định kiên quyết đánh trả, Hắc Đế đã cười nói: “Bản đế đã lưu lại ấn ký trên người hắn.”
“Vậy ngươi tìm thử xem.” Huyền Dặc đế quân không hề buông lỏng cảnh giác.
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ nâng tay, hắc sắc hồ điệp bay đầy trời rồi chui vào từng ngóc ngách để truy tung “heo rừng”.
Bỗng nhiên cách đó không xa, trên một cây cổ thụ truyền tới tiếng mắng: “Ngươi mới là heo rừng! Cả nhà ngươi đều là heo rừng!”
Vù.
Bóng người kia vọt vào đại điện.
Đám người mộng bức không thôi. Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Heo rừng biết nói chuyện à?”
Hắc Đế cười đáp: “Chẳng lẽ không phải?”
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía thân ảnh kia, đúng là có chút giống heo rừng thật, nhưng người này hiển nhiên là một tên tu hành giả.
“Sao người này lại chạy tới Huyền Dặc điện?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Người bên cạnh Hắc Đế đáp: “Là vãn bối truy kích hắn, bất đắc dĩ chạy tới Huyền Dặc.”
Hắc Đế nói bổ sung: “Nếu không giao ra người này, bản đế tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Bản đế quân làm sao biết người này có phải do ngươi cố ý phái tới hay không? Ngươi muốn dùng lý do này để tiến vào Huyền Dặc?”
Hắc Đế lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Năm ngón tay Hắc Đế phát sáng, hắc sắc hồ điệp hoá thành lưu quang, không gian vặn vẹo ba động.
“A !”
phía Huyền Dặc điện phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Bản đế đã lưu lại ấn ký, không ai có thể trốn được. Ngươi cho rằng trốn trong Huyền Dặc thì sẽ thoát khỏi tay bản đế? Chỉ cần bản đế động một ngón tay, ngươi sẽ tan thành tro bụi. Bản đế đếm đến ba, nếu ngươi còn không ra…”
“Mẹ nó!” Tiếng mắng truyền ra oang oang, “Ngươi đúng là đồ ác độc!”
Chư Hồng Cộng không hiểu mình đã bị đánh dấu ấn ký từ bao giờ. Rơi vào đường cùng, hắn đành bay lên không trung.
Đám người nhìn sang. Bộ dạng chật vật của Chư Hồng Cộng đúng là không thể chịu nổi.
“Lão tử tới từ Thánh Điện, phụng mệnh Thánh Điện đi chấp hành nhiệm vụ. Các ngươi dám động vào lão tử?!” Chư Hồng Cộng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thánh Điện không uy hiếp nổi bản đế.” Hắc Đế trầm giọng nói.
“Ha ha ha… bớt có giả vờ, ngươi mới là kẻ sợ hãi Thánh Điện hơn ai hết!” Chư Hồng Cộng chỉ tay vào mặt Hắc Đế, hung ác nói. “Ngươi mà dám động đến ta, Đại Đế nhà ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”
Hắc Đế nhíu mày.
Không biết con hàng này nói thật hay giả, nhưng Thánh Điện và Minh Tâm đúng là không dễ trêu chút nào. Loại người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng này sao lại có được hạt giống Thái Hư?
Huyền Dặc đế quân kỳ quái nhìn Chư Hồng Cộng, không rõ người này là ai.
Hắn vừa định mở miệng, Hắc Đế đã trầm giọng nói: “Vậy thì để Thánh Điện tự mình tới tìm bản đế.”
Năm ngón tay co lại, ấn ký khoá chặt, lực lượng cường đại trói buộc Chư Hồng Cộng đem hắn bay về phía Hắc Đế.
Huyền Dặc đế quân vốn định ngăn cản, không ngờ Trấp Quang Kỷ lại dùng toàn lực ứng phó, không tiếc vận dụng lực lượng cường đại để bắt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng không cách nào phản kháng, bị trói gô đến trước mặt Hắc Đế.
“Ngươi.. ngươi…” Trong mắt Chư Hồng Cộng loé lên vẻ hung ác, nhưng một giây sau đã biến thành gương mặt đau khổ buồn bã, “Hiểu lầm, hiểu lầm, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi… Tiền bối, ngài là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, có thể thả ta ra không? Ta nhất định sẽ nói tốt về ngài trước mặt Đại Đế…”
Hắc Đế cạn lời.
Hình tượng nhân tài còn sót lại chút ít trong lòng Hắc Đế đã ầm ầm sụp đổ. Hiện tại hắn chỉ muốn đạp cái tên phế vật này ra thật xa, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Trấp Quang Kỷ chắp tay nói với Huyền Dặc đế quân: “Bản đế không quấy rầy nữa.”
“Không tiễn.”
Huyền Dặc đế quân cũng chẳng muốn nhúng tay vào mâu thuẫn giữa Hắc Đế và Thánh Điện làm gì, còn ước gì bọn hắn đánh nhau to.
Ngay lúc Hắc Đế vừa định xoay người rời đi, tiếng đàn du dương bỗng từ xa truyền đến. Tiếng đàn êm tai từ từ phiêu đãng trong không trung, lan tràn ra khắp mọi không gian.
Tên tu hành giả đứng bên cạnh Hắc Đế thấp giọng nói: “Là nha đầu kia.”
“Là nàng?” Hai mắt Hắc Đế sáng lên, “Ngươi chắc chứ?”
“Thuộc hạ chắc chắn. Mười năm nay thuộc hạ vẫn luôn nghe ngóng và bí mật quan sát những người này.”
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ gật đầu cười: “Huyền Dặc đế quân, ngươi đúng là tham lam…”
Huyền Dặc đế quân không thèm để ý tới Hắc Đế mà xoay người rời đi. Hắn đã nhận ra Hắc Đế có chút âm mưu.
Hắc Đế nhìn về phía viên minh châu trên đỉnh Huyền Dặc điện.
Ông !
Pháp thân mở ra! Toà hắc sắc pháp thân khổng lồ lấp lánh che khuất cả bầu trời. Tiếng đàn lập tức im bặt.
Hắc Đế nhanh như thiểm điện lao về phía Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân quát lớn: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!!”
Hắn lách mình bay tới đỉnh Huyền Dặc điện, điều động viên minh châu bắn quang mang ra bốn phía, ý đồ bức lui Hắc Đế.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Đế quân cũng chỉ là đế quân… Phá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận