Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1313

Hắn vừa nói xong, Tư Vô Nhai đã chắp tay lên tiếng: “Có thể cho ta nói một câu không?”
Mục Nhĩ Thiếp có chút không vui. Hắn và Lục các chủ đang nói chuyện, đương nhiên không thích có người xen vào.
Lục Châu ra hiệu: “Nói đi.”
“Bệ hạ tốn ba trăm năm tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, không thể nào không tìm thấy được một viên. Ta chắc chắn trong tay bệ hạ có ít nhất một phần Lam Thuỷ Tinh.” Tư Vô Nhai nói.
Mục Nhĩ Thiếp nhướng mày nhìn Tư Vô Nhai: “Trẫm là vua một nước, sao có thể nói đùa? Nếu có Lam Thuỷ Tinh rồi thì trẫm còn phải đi tìm làm gì nữa?”
Tư Vô Nhai tự tin nói: “Không, chắc chắn bệ hạ có.”
Nói thật, Lục Thiên Sơn cũng không xác định được Hắc Hoàng có Lam Thuỷ Tinh hay không, chẳng qua hắn cảm thấy có khả năng có nên mới cố ý buộc Lục gia và Lục các chủ vào chung một chỗ.
Hắn biết Lục Châu đang tìm kiếm Lam Thuỷ Tinh, hôm nay hắn mang tâm tình cá chết lưới rách đến đây giằng co với hoàng đế, cho dù Tư Vô Nhai không mở miệng thì hắn cũng sẽ nghĩ cách làm rõ việc này.
Lục Châu cũng rất kỳ quái, hắn đã khai sáu Mệnh Cách, ngũ cảm lục thức nhạy bén đến kinh người nhưng cũng không phát hiện trên người Hắc Hoàng có khí tức Thái Hư. Lão thất làm sao biết được?
Mục Nhĩ Thiếp nói: “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các.” Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Sở dĩ ta có thể khẳng định trong tay bệ hạ có Lam Thuỷ Tinh là vì...”
“Một là, bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy chân dung của tổ tiên Lục gia. Hoặc là có người mang bức chân dung đến trước mặt bệ hạ, hoặc bệ hạ tự mình tới đó… Ta không cho rằng có tu hành giả nào tinh thông vẽ tranh đến mức vẽ lại bức chân dung ngay tại chỗ, cũng không thể mang bức chân dung đi mà không bị Lục Thiên Sơn phát giác. Thế nên… chỉ có thể là bệ hạ tự mình đến Lục phủ.”
Biểu tình trên mặt Mục Nhĩ Thiếp có biến hoá.
Chi tiết này nếu đào sâu vào sẽ không có gì hay ho. Đường đường là vua một nước lại lén lút lẻn vào nhà thần tử.
Mục Nhĩ Thiếp mất tự nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan gì đến việc Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay trẫm.”
“Hai là, khi gia sư hỏi đến Lam Thuỷ Tinh, nguyên văn câu trả lời của bệ hạ là, Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư… Làm sao bệ hạ biết được việc này? Là Lam Hi Hoà nói cho bệ hạ biết hay quốc sư Đại Minh, hay là Tiêu Vân Hoà? Vừa hay gia sư đều quen biết bọn hắn, có thể đi chứng thực việc này.”
Mục Nhĩ Thiếp nhất thời im lặng.
“Ba là, gia sư từng bái phỏng Lam tháp chủ. Lam tháp chủ có nói Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng nuôi dưỡng hạt giống Thái Hư, sau khi rời khỏi bí ẩn chi địa sẽ kết tinh thành Lam Thuỷ Tinh. Chỉ có người tận mắt nhìn thấy nó mới biết được bí mật này.”
Lợi hại nha.
Lục Thiên Sơn nhìn vẻ mặt tức muốn chết của Hắc Hoàng, tâm tình càng lúc càng thoải mái.
Ngay cả Lục Châu cũng rất hài lòng. Về sau nên thường xuyên mang theo Tư Vô Nhai để cho bớt việc… Lão tứ láu cá thích hợp ra ngoài làm chân chạy việc hơn.
Mục Nhĩ Thiếp giải thích:
“Lời này sai rồi, sư phụ An Sắt từng tham dự kế hoạch Thái Hư, trong đó có người đã từng thấy hạt giống Thái Hư, cũng có người thấy Lam Thuỷ Tinh. Ta biết bí mật này cũng chẳng có gì lạ.”
Tư Vô Nhai đã dự liệu được hắn sẽ nói như vậy nên tiếp tục trình bày:
“Điểm thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, từ nhỏ ta theo gia sư tu hành, am hiểu một loại tuyệt học tên là Vọng Khí Thuật. Thuật này có thể nhìn ra được tu vi và khí tức của người khác. Ta đã quan sát bệ hạ, trên người bệ hạ có khí tức Thái Hư.”
Mục Nhĩ Thiếp cả kinh, giơ cánh tay đưa lên mũi ngửi: “Có sao?”
Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Tư Vô Nhai vẫn chưa kết thúc mà tiếp tục nói: “Trên người bệ hạ có mùi của Mặc Hạn Liên, Thanh Đại Thảo và một ít Hoả Liên Thảo…”
Hắn bước lên một bước đến gần Mục Nhĩ Thiếp, cánh mũi khẽ nhúc nhích.
“Còn có mùi của Hoả Ngân Thụ Hoa…”
Trên mặt Mục Nhĩ Thiếp tràn đầy kinh ngạc.
Lục Châu vốn định sử dụng thần thông đánh hơi thử, nhưng hắn nghĩ lại rồi không hành động gì.
Tư Vô Nhai nói: “Đây đều là dược vật hỗ trợ thu liễm khí tức Thái Hư. Hoả Liên Thảo sinh trưởng ở hồng liên giới, là thảo dược đặc thù nơi đó… Sao bệ hạ lại sử dụng thảo dược này?”
Mục Nhĩ Thiếp bị Tư Vô Nhai nói đến không thốt nên lời. Hắn đành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
“Bội phục, bội phục… Trong tay trẫm đúng là có một phần Lam Thuỷ Tinh.”
Tư Vô Nhai mỉm cười không nói.
Mục Nhĩ Thiếp nói tiếp: “Hồng liên giới bị hắc liên giới nuôi nhốt, trẫm có được thảo dược kia cũng là việc bình thường. Phụ Quốc Công Thôi An ở Đại Đường chính là người của trẫm.”
Lục Châu nói thẳng: “Nếu Lam Thuỷ Tinh nằm trong tay ngươi, vậy lão phu cũng không nói quanh co làm gì. Ngươi có giữ lại Lam Thuỷ Tinh cũng không còn giá trị gì, có thể dùng nó để đổi lấy bảo vật trong tay lão phu.”
“Việc này…”
Lục Châu ý vị thâm trường nói: “Lão phu sẽ không làm khó, ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận. Tuyệt đối đừng làm lão phu thất vọng.”
Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày:
“Lục các chủ, trẫm tôn trọng ngươi, cũng hy vọng có thể cùng ngươi kết thành liên minh. Nếu làm vậy…”
“Lam Hi Hoà mười ba Mệnh Cách đã đưa ra lựa chọn cực kỳ chính xác.” Lục Châu thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận