Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1339

Lục Ly khẽ nhíu mày. Hắc Tháp cũng không trấn áp được bọn hắn?
“Từ xưa đến nay Hắc Tháp Bạch Tháp đều không đội trời chung, ngươi đến từ Hắc Tháp vậy thì dễ xử rồi.” Nam tử cầm đầu nói.
“Tất cả im miệng cho ta!” Chư Hồng Cộng đột nhiên cao giọng nói.
Ba người Bạch Tháp quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, không hiểu hắn muốn làm gì.
“Lão Lục là người Hắc Tháp, nhưng ta thì không.”
“Thế ngươi là ai?” Nam tử hỏi.
“Nói ra sẽ hù chết ngươi.”
Nam tử cười ha hả, sau đó tiếng cười đột ngột im bặt, cánh tay hắn đã tung chưởng về phía Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cả kinh, lập tức nhấc tay đối chưởng.
Ầm!
Chưởng ấn biến mất, Chư Hồng Cộng vẫn đứng yên bất động. Hắn nhìn lại đôi tay đang mang quyền sáo của mình, lẩm bẩm nói:
“Ta mạnh như vậy sao?!”
Lục Ly nói: “Tu vi của ngươi đã tăng lên rất nhiều, một chưởng vừa rồi đã đạt tới cấp độ Thiên Giới Bà Sa.”
Sắc mặt nam tử trầm xuống. Bọn hắn lập tức tin rằng Lục Ly và Chư Hồng Cộng có tu vi Thiên Giới Bà Sa.
“Hắc Tháp phải chết.” Nam tử trợn mắt nhìn Lục Ly.
Đúng lúc này, một bạch bào nam tử khác đứng bên cạnh bỗng thấp giọng nói: “Có truyền tin.”
“Không nhận, chờ ta giải quyết xong sự tình trước mắt đã.”
“Nhưng đây đã là lần thứ ba…”
Chư Hồng Cộng cười ha hả nói: “Lão tử cho các ngươi thời gian gọi cứu viện đến đó. Nhớ ngày đó lão tử thống nhất Mãnh Long Sơn, các ngươi còn đang nghịch bùn đấy.”
Lục Ly thấp giọng hỏi: “Không phải là Mãnh Hổ sơn trại sao?”
“Còn phá game nữa ta sẽ mặc kệ ông đó.” Chư Hồng Cộng lườm Lục Ly một cái rồi sửa sang lại bộ dáng, trong đầu mường tượng ra cử chỉ của sư phụ để bắt chước.
Nam tử cầm đầu bực bội nhưng vẫn phải lui ra một góc, thiêu đốt phù chỉ truyền tin.
Không bao lâu sau, hắn đã nhận được tin tức. Đọc tới đọc lui một lượt, hắn lộ vẻ khó hiểu, nghi hoặc nói: “Sao có thể…?”
“Trong đó nói gì?” Một bạch bào nam tử khác hỏi.
“Rút lui khỏi hoàng liên giới.”
“Lão đại, không lầm chứ? Chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, nói rút liền rút?”
“Quốc sư có lệnh, không được phép chống lại.” Nam tử cầm đầu đáp.
Lục Ly đứng đối diện nói:
“Coi như Công Tôn Viễn Huyền có tầm nhìn… Ta là Lục Ly, tử tôn của Lục thị ở Đại Đô thành Đại Viên. Ta cho các ngươi thời gian mười hơi thở để biến mất khỏi mắt ta.”
Lục thị?
Nam tử lắc đầu nói: “Đừng có tự mình đa tình, chẳng liên quan gì đến ngươi đâu.”
Lục Ly cười không nói. Những kẻ e sợ Lục gia đều nói y như vậy.
Nam tử vừa nghĩ tới mệnh lệnh trong phù chỉ đã thấy tâm phiền ý loạn, bèn nói:
“Ta khuyên Hắc Tháp các ngươi mau sớm rời khỏi đây. Còn ngươi nữa, tên mập chết tiệt, nơi này đã là địa bàn của Ma Thiên Các, chúng ta có tranh nhau cũng không ích gì. Nếu không phải vì quốc sư hạ mệnh lệnh không cho phép đại khai sát giới thì đã giết sạch các ngươi.”
Lục Ly ngây ngẩn.
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Tên mập chết tiệt.”
“Câu sau đó cơ.”
Lục Ly cạn lời.
Bị mắng như vậy mà ngươi còn nhịn được sao?
“Nơi này đã là địa bàn của Ma Thiên Các.” Nam tử nói, “Không ngại nói cho các ngươi biết, hiện nay Ma Thiên Các danh chấn tứ phương, Lục các chủ đã định hoàng liên giới là nơi nuôi nhốt của hắn, các ngươi nên tỉnh lại đi.”
“Ma Thiên Các thì ta biết rõ, nhưng Lục các chủ là cọng hành nào?”
“Ngươi không biết Lục các chủ cũng rất bình thường.”
Chư Hồng Cộng lắc đầu nói:
“Chẳng lẽ không có ai nói cho các ngươi biết, bát đệ tử Ma Thiên Các chính là Chư Hồng Cộng ta?”
Nam tử ngơ ngác một chút rồi lắc đầu đáp: “Chưa từng nghe.”
“Bát đệ tử Ma Thiên Các? Bớt có lừa gạt người khác đi.” Nam tử lắc đầu.
Ai nói Chư Hồng Cộng là tên mập chết tiệt, hắn nhịn. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe câu này quen rồi. Nhưng nói không biết bát đệ tử Ma Thiên Các hắn thì không cách nào nhịn được!
Hắn quay đầu hỏi: “Lão lục, ông nhịn được sao?”
“Không nhịn được.”
“Vậy ta có thể đánh xáp lá cà luôn không?”
“Thế sư phụ ngươi thường đánh người kiểu gì?” Lục Ly hỏi.
“Một bàn tay chụp chết.”
“Vậy ngươi không học được chút tinh tuý nào à?”
“Học không được, sư phụ keo kiệt không chịu dạy.”
“Thế thì tuỳ ngươi.”
Nghe vậy, Chư Hồng Cộng lập tức như con ngựa hoang mất cương, quyền sáo mang theo cương khí điên cuồng đánh tới.
Nam tử cầm đầu không ngờ Chư Hồng Cộng đột nhiên động thủ, liên tục né tránh, thối lui đến phía sau một cây cột trụ.
“Chỉ là thập diệp mà cũng dám phách lối. Dù sao giết ngươi cũng không vi phạm ý nguyện của Lục các chủ, có khi còn làm Lục các chủ vui vẻ nữa kìa.”
Nam tử tung chưởng đánh trả. Âm thanh cương khí giao thoa vang vọng trong đại điện.
Cột trụ trong điện xuất hiện vết nứt, rung động răng rắc không thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cung điện cũng sẽ đổ sụp. Đại Khánh hoàng đế lập tức rút khỏi cung điện.
Chưởng ấn đánh lên người Chư Hồng Cộng lại không gây ra tổn thương khiến nam tử không khỏi kinh ngạc, bèn quay đầu gọi hai tên bạch bào nam tử còn lại.
“Đừng do dự nữa, xuất thủ đi!”
Hai người cấp tốc ra trận. Oanh!
Chư Hồng Cộng trở tay không kịp, bay ra khỏi đại điện. Lục Ly và các đệ tử Hồng Giáo cũng kéo ra ngoài.
Ba tên bạch bào nam tử lăng không đứng giữa không trung, tên cầm đầu nói: “Ngươi không phải thập diệp.”
“Ta vốn không phải là thập diệp.” Chư Hồng Cộng liếc mắt nhìn hắn, “Lão tử là thập nhất diệp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận