Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 934

Khi trời chạng vạng tối, đột nhiên có tiếng hú dài vang vọng khắp Thiên Liễu Quan.
Các đệ tử và trưởng lão Thiên Liễu Quan ngẩng đầu nhìn con hung thú trên bầu trời, sắc mặt kinh hãi.
“Là hung thú! Cẩn thận!”
Trận pháp ở Thiên Liễu Quan kém xa các đại tông môn, một khi hung thú xuất hiện chắc chắn sẽ xảy ra đại tai nạn. Cũng may con hung thú này lại không quá lớn.
Hạ Trường Thu vội vàng phân phó: “Mau đi mời đại tiên sinh và nhị tiên sinh đến bắt hung thú. Con hung thú này toàn thân mang theo điềm lành, rất thích hợp để bắt làm toạ kỵ.”
Đúng lúc này, từ trong biệt uyển của Lục Châu bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Xuống đây.”
Bạch Trạch nhanh nhẹn hạ xuống đất, đứng trước mặt Lục Châu.
Đám người Thiên Liễu Quan hoàn toàn nghẹn lời.
Đây là hung thú cơ mà! Đâu phải con cừu nhỏ đâu!
Lục Châu nâng tay lên vuốt ve bộ lông Bạch Trạch. Thấy trên người nó có mấy vết thương, hắn không khỏi nhíu mày. Xem ra đối với hung thú, việc vượt qua Vô Tận Hải cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Lục Châu vỗ nhẹ lên mình nó. “Vất vả rồi.”
Bạch Trạch thấp giọng gầm gừ mấy tiếng như muốn nói nó không sao hết.
“Chỉ vậy thôi đã thuần phục được rồi?” Kỷ Phong Hành đưa tay lên dụi mắt với vẻ không thể tin nổi.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối sẽ không tin có người nói ba chữ đã hàng phục được một con hung thú.”
Mọi người âm thầm nghị luận khi nhìn thấy bộ dạng phục tùng của Bạch Trạch. Hình tượng Lục tiền bối trong mắt đám đệ tử Thiên Liễu Quan lại nâng cao lên một bậc.
Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư chữa lành vết thương cho Bạch Trạch, sau đó nhảy lên lưng nó rồi nói với mọi người: “Lão phu ra ngoài một chuyến.”
“Cung tiễn Lục tiền bối.” Đám đệ tử Thiên Liễu Quan sùng bái hành lễ.
Chỉ trong giây lát, thân ảnh Lục Châu và Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, lượn qua lượn lại trước Trung Chính điện mấy vòng rồi gãi đầu nói:
“Hình như ta nghe thấy tiếng Bạch Trạch nhà ta gọi, các ngươi có nhìn thấy nó không?”
Cả đám chỉ biết nín lặng.
Trên bầu trời, Lục Châu cưỡi Bạch Trạch bay về phía Quan Nội Đạo.
Bạch Trạch đã đến nơi, còn Cát Lượng hiện đang ở đâu? Hai con vật này đều là toạ kỵ cấp truyền thuyết, tốc độ hẳn là không quá khác biệt mới đúng.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, thấy ghi chú sau tên Bạch Trạch biến mất biểu hiện đã đến, còn ghi chú của Cát Lượng vẫn là ‘đang chạy tới hồng liên giới…’.
Đừng có bị hải thú ăn đó nhé!
Nhưng cũng may Bạch Trạch tới rất đúng lúc, nếu không lão phu phải tự mình phi hành, rất mệt mỏi.
Trời dần tối, Lục Châu tiến vào Quan Nội Đạo. Khoảng thời gian này hắn có nghiên cứu về địa đồ ở Đại Đường nên biết vị trí của hoàng cung. Đến kinh thành, Lục Châu tiến vào tửu lâu nghỉ chân một chút.
Khi màn đêm kéo đến, Lục Châu ẩn nấp khí tức toàn thân, nhảy vào hoàng thành.
“Đạo văn?”
Lực lượng phòng thủ trong hoàng cung hơn xa các môn phái khác, hắn hành động rất cẩn thận. Cũng may Lục Châu có thính lực thần thông, mọi hành động của thủ vệ hoàng thành đều không thoát khỏi lỗ tai hắn.
Về mặt lý thuyết thì Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương, cho dù bị phát hiện cũng có thể thong dong rời đi. Nhưng mà… hoàng cung là nơi ngoạ hổ tàng long, có thể bớt đi phiền phức thì nên bớt.
Lục Châu dễ dàng tránh thoát đám thái giám và cung nữ trong cung, thỉnh thoảng thần xạ thủ đứng trên hoàng thành sẽ phát ra năng lượng ba động để tuần tra.
Lục Châu đến trước điện Cam Lộ.
“Cam Lộ điện, nơi hoàng đế đọc sách?” Vì sao nơi quan trọng như vậy lại không có người phòng thủ?
Lục Châu thi triển thần thông thính lực, lam quang quanh quẩn bên tai. Bốn phương tám hướng im ắng không có lấy một người.
Bỗng nhiên từ trên đỉnh cung điện truyền đến âm thanh rất nhỏ, đó là tiếng tim đập chậm rãi và bình tĩnh.
“Trên đỉnh có người.”
Lục Châu vốn khinh thường làm chuyện lén lút, nhưng hiện tại đang trong thời điểm đặc thù nên không thể không làm như thế. Coi như ngươi không may.
Lục Châu đạp không, toàn thân nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống đỉnh cung điện.
Dưới ánh trăng, một thiếu niên trẻ tuổi thân mặc hoa phục, gương mặt thanh tú đang ngồi chống cằm ngắm trăng. Hắn hoàn toàn không ý thức được ngay sau lưng mình là một đại ma đầu đến từ Đại Viêm…
Khi hắn vừa định đứng dậy, một bàn tay già nua đặt lên vai hắn. Toàn thân thiếu niên cứng đờ, hai mắt trợn trừng.
“Đừng khẩn trương, nếu lão phu muốn lấy mạng ngươi, bây giờ ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Nhưng điều khiến Lục Châu không ngờ tới là thiếu niên quả thật không khẩn trương chút nào, hắn xoay người lại nhìn Lục Châu đầy dò xét rồi thấp giọng cười:
“Lão nhân gia, ngài muốn bắt ta sao?”
Lục Châu không phủ nhận mà khẽ gật đầu. “Ngươi không sợ?”
“Sợ để mà làm gì? Lão nhân gia ngài có thể tránh thoát được cao thủ đại nội mà đến Cam Lộ điện, nhất định có thủ đoạn kinh người. Ta sợ hãi chẳng có ý nghĩa gì.” Thiếu niên nói, “Lão tiên sinh, ta sẽ không kêu lên, ta không ngốc như vậy. Mời ngồi.”
Đây là một thanh niên cực kỳ thông minh.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, trường bào phất phơ, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió. Ánh trăng rọi vào người Lục Châu khiến hình tượng cao nhân của hắn được phát huy vô cùng tinh tế.
“Lão tiên sinh… ngài vào cung là có việc gì?” Thiếu niên hỏi.
“Lão phu luôn thưởng thức người thức thời, ngươi thông minh hơn rất nhiều người.” Sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt, vừa ngắm trăng vừa vuốt râu hỏi, “Hậu cung ở đâu?”
“Hậu cung?” Thiếu niên kinh ngạc nói, “Tuổi tác của ngài…”
Nói xong hắn nhìn Lục Châu từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống, nghiêm túc nói: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp, lão phu nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đang đối mặt với kẻ nguy hiểm nhất thiên hạ này.”
Thiếu niên thở dài đáp: “Nhưng mà ta cảm thấy ngài rất hiền lành.”
“Hửm?!” Ánh mắt thâm thuý của Lục Châu nhìn thiếu niên chằm chằm, rốt cuộc cũng khiến hắn cũng run rẩy.
“Ngài đến hậu cung làm gì?”
“Lão phu muốn tìm một vật.”
“Ta có thể tìm cho ngài mà, ta hiểu rõ hoàng cung này như lòng bàn tay.” Thiếu niên vỗ ngực tự hào nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận