Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 210: Yến Tử Vân Tam, chạy đi đâu? (1)

Đám tu hành giả đứng trong lương đình đều ngây người.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Lồng Giam Trói Buộc từ trên trời giáng xuống rồi đưa mắt nhìn nhau.
“Chạy mau! Đó chính là đại ma đầu Ma Thiên Các!”
“Ma đầu Ma Thiên Các đến rồi!!”
“Còn thất thần ra đó làm gì… Trời tên phế vật! Ngươi tiểu trong quần rồi?!”
Lúc này đám tu hành giả mới phản ứng lại, đồng thời hiểu ra tiểu cô nương vừa nãy lên được tầng chín Vân Tước Lâu rốt cuộc là người nào.
Cái gì mà tiểu thư khuê các, cái gì mà thư hương môn đệ… Đều là cứt chó hết! Ma đầu mà biết lễ phép thì lại càng đáng sợ!
Có tên nhát gan tới mức hai chân run rẩy, đến bước đi cũng khó khăn.
Chỉ có một hai tên tu hành giả gan to bằng trời mới dám ở lại, nấp phía sau mấy cây cột trong lương đình.
Yến Tử Vân Tam tung người bay lên, xuyên toa giữa rừng cây như con thoi.
Lục Châu đứng trên Vân Tước Lâu quan sát, tốc độ của Vân Tam vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Để cho chắc chắn, hắn lại vung tay lên lần nữa, tung ra hai thẻ Lồng Giam Trói Buộc.
Cộng thêm một tấm thẻ đã dùng trước đó, hắn đã sử dụng tổng cộng ba tấm Lồng Giam Trói Buộc.
Ngọc Phi và Hoa Nguyệt Hành sửng sốt. Đứng xa như vậy mà vẫn có thể thi triển đại chiêu, đây là thủ đoạn cỡ nào? Vu thuật? Hay là một loại pháp thuật khác? Hay là một kiểu thủ đoạn giống như các thần xạ thủ?
Thân là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành nghĩ nát óc cũng không rõ đây là loại thủ đoạn gì. Cho dù nàng không thực hành được nhưng dù sao cũng đã học nghệ ở La Tông nhiều năm, tất cả các sách vở liên quan đến thần xạ thủ nàng đều đã xem hết, nhưng không hề biết tới thủ đoạn nào giống vậy.
Minh Thế Nhân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hoa Nguyệt Hành, hắn bỗng lên tiếng: “Các ngươi đã nói muốn giải toả hiểu lầm với Ma Thiên Các, vậy tại sao vừa rồi ngươi không xuất thủ?”
Tim Hoa Nguyệt Hành đập thình thịch.
Ngọc Phi cũng giật mình.
Hoa Nguyệt Hành vội vàng khom người nói: “Vãn bối trong lúc nhất thời xuất thần không chú ý! Mong tiền bối thứ lỗi.”
Lục Châu phất phất tay. “Thôi.”
Cho dù Hoa Nguyệt Hành xuất thủ cũng chưa chắc bắt được Vân Tam.
Độ giảo hoạt của tên Vân Tam này đã vượt xa dự liệu của hắn.
Lồng Giam Trói Buộc đã khoá chặt mục tiêu… Còn việc có bắt được hay không chỉ có thể xem nhân phẩm.
Lục Châu đưa mắt nhìn Lồng Giam Trói Buộc từng bước tiến lại gần Vân Tam, hắn đạm mạc nói: “Ngươi trốn được sao?”
Bàn tay khẽ huy động.
Phụ cận Vân Tước Lâu đột ngột truyền đến một tiếng gào trầm thấp.
Bệ Ngạn đạp mây mà đến!
“Toạ kỵ cấp truyền thuyết!”
Các đồ đệ không chút kinh ngạc, nhưng Ngọc Phi và Hoa Nguyệt Hành cùng với các binh lính đứng trong Vân Tước Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Vẻ ngoài và tốc độ phi hành của Bệ Ngạn đều vượt ngoài tầm nhận thức của bọn hắn.
Lục Châu tung người nhảy lên, Bệ Ngạn khéo léo đón lấy hắn rồi đuổi theo Vân Tam.
“Đồ nhi chờ tin lành của sư phụ!”
Ba tên đồ đệ đồng thanh nói.
Tuy đã tung ra ba tấm Lồng Giam Trói Buộc nhưng Lục Châu vẫn không thể chắc chắn được Vân Tam có bị bắt hay không, dù sao thì xác suất hoàn mỹ của toán học cũng không tài nào giải thích được vận mệnh đen như mõm chó của một số người…
Lục Châu vốn đã định mặc kệ, nếu xui xẻo không bắt được hắn thì Lục Châu sẽ bỏ qua.
Thế nhưng câu nói của Vân Tam đã khiến Lục Châu thay đổi chủ ý.
Đường đường là Các chủ Ma Thiên Các, là đương kim đệ nhất đại ma đầu, sao có thể để con mồi trong tay mình chạy thoát?
Bệ Ngạn xuất hiện thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi…
Chỉ cần đuổi theo Lồng Giam Trói Buộc là đủ.
Điểm rơi của Lồng Giam Trói Buộc chính là nơi Vân Tam ẩn thân.
Vân Tam đúng là rất giảo hoạt nhưng hắn có thể chạy nhanh hơn Bệ Ngạn được sao?
Lục Châu cưỡi Bệ Ngạn bay nhanh như một cơn gió, truy kích theo hướng của ba tấm Lồng Giam Trói Buộc.
Lồng Giam Trói Buộc phát động đầu tiên bây giờ đã rộng đến mười mét và vẫn đang không ngừng biến lớn.
Tốc độ Bệ Ngạn rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đuổi kịp Lồng Giam Trói Buộc.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, đưa mắt quan sát đại địa.
Rừng cây quá mức rậm rạp đã che đi tầm nhìn của hắn.
Cũng may hiện tại Lục Châu đã có tu vi Thần Đình cảnh, sự cuồng dã của Bệ Ngạn không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Lục Châu hạ thấp độ cao, tiếp tục truy kích trên không.
Từ phía Vân Tước Lâu nhìn tới đã không thể thấy ba đạo Lồng Giam Trói Buộc kia nữa, tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Cùng lúc đó.
Vân Tam xuyên toa giữa rừng cây, một đường phi nước đại.
“Vân Thiên La tam tông hợp lực lại cũng không bắt được ta… từ khoảng cách xa như vậy mà muốn bắt ta sao? Ha ha…”
Tốc độ của hắn nhanh đến kinh người.
Hắn phi nước đại suốt hai mươi dặm đường mới bắt đầu thả chậm tốc độ.
Tu vi của hắn vẻn vẹn chỉ mới bước vào Thần Đình cảnh, nhưng về phương diện tốc độ có thể so với Nguyên Thần cảnh.
Suốt đoạn đường này hắn phi nước đại không dừng, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.
Nhưng mà…
Phía Bắc chính là rừng sâu, hắn muốn tìm một chỗ để ẩn thân thì lại càng dễ dàng.
Vân Tam thả lỏng, dừng hẳn lại.
“Cái gì mà Ma Thiên Các, cái gì mà ma đạo tổ sư gia, xuỳ… Hả? Đây.. đây là… cái gì?” Hắn vừa mới dừng bước đã nhìn thấy từ trên trời giáng xuống một chiếc lồng giam khổng lồ.
Lồng giam vuông vức hình lập phương giáng thẳng vào đầu hắn.
Cho dù là tu hành giả có tu vi cường đại đến đâu đi nữa, khi nhìn thấy cảnh này cũng sẽ sợ mất mật.
Vân Tam chưa bao giờ nhìn thấy loại thần tích thế này.
Ông!
Lồng Giam Trói Buộc rơi vào đầu hắn, sau đó biến thành một đạo gợn sóng rồi tiêu tán giữa không trung.
Vân Tam ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. Cứ thế mà biến mất à?
Đang lúc hắn cảm thấy kỳ quái, chiếc lồng giam thứ hai lại xuất hiện ngay trên đầu.
Kim quang lấp loé đến chói mắt.
Vân Tam giật mình, tiếp tục chạy như điên.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị.
Chợt nhớ lại tràng cảnh ở Vân Tước Lâu, tổ sư gia Ma Thiên Các tiện tay thi triển một chiêu kia hình như chính là kim quang trông giống thế này.
“Vân Tam…”
Một thanh âm vang lên sau lưng hắn.
Vân Tam theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Bệ Ngạn khổng lồ nhe nanh múa vuốt đang lao về phía hắn.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, cương khí hộ thể bao bọc lấy hắn.
“Mẹ ơi !”
Toàn thân Vân Tam bộc phát ra nguyên khí, hắn liều mạng phi nước đại.
Ngao !
Bệ Ngạn nhào tới.
Ầm!
Phanh phanh phanh!
Đám cây cối xung quanh bị Bệ Ngạn đụng gãy.
Rốt cuộc Bệ Ngạn cũng đuổi kịp, nó húc mạnh vào lưng Vân Tam.
Ầm!
Vân Tam kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đẩy mạnh về phía trước, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó hắn biến mất!
“Thuật độn thổ?!”
Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn dừng lại.
Hắn không hề gấp gáp chút nào.
Đạo Lồng Giam Trói Buộc thứ hai và thứ ba đã lao tới.
Lục Châu hiểu rất rõ thuật độn thổ.
Sau khi độn thổ, tốc độ di chuyển sẽ giảm mạnh, đồng thời độ tiêu hao nguyên khí cũng tăng lên rất nhiều.
Có Bệ Ngạn ở đây, Vân Tam dù mọc cánh cũng khó thoát.
Chiếc Lồng Giam Trói Buộc thứ hai rơi xuống khoảng đất phía trước cách Lục Châu hai mươi mét rồi tiêu tán giữa trời đất.
Vẫn không phát động được xác suất trói buộc.
Chiếc Lồng Giam Trói Buộc thứ ba đã lao tới.
Lần này nó mở rộng ra như thiên la địa võng, trên mặt đất xuất hiện bóng ảnh trông như tấm lưới rộng lớn.
Rốt cuộc chiếc thứ ba đã phát động được xác suất trói buộc.
Một màn này giống hệt khi ở Ma Thiên Các, Lồng Giam Trói Buộc bắt gọn Phạm Tu Văn, thậm chí trông còn hoành tráng hơn.
Không gian Ma Thiên Các tuy lớn nhưng vẫn kém rất nhiều so với ở giữa thiên nhiên đại địa.
Lục Châu nhìn về phía vị trí của Lồng Giam Trói Buộc cách hắn không xa, chỉ khoảng hai mươi mét.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, trông nó như một tấm lưới đánh cá chụp xuống khoảng rừng cây.
Mấy trăm gốc cây bị tấm lưới cắt vụn chỉ trong chớp mắt.
Những mảnh cây vụn bị Lồng Giam Trói Buộc gom lại thành hình vuông vức, sau đó bắn ra ngoài nằm rải rác trên mặt đất.
Rất nhanh sau đó, mảnh đất hình vuông đã trở nên trụi lủi, không còn một vật thể nào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận