Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 378: Cố nhân của Tiên hoàng

Vụt!
Lục Châu rút Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm toát ra ánh sáng màu đỏ rực.
Ngay sau đó, Lục Châu cảm nhận được sinh mệnh lực toát ra từ Trường Sinh Kiếm…
“Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.” Lục Châu vừa đánh giá Trường Sinh Kiếm vừa ngâm lên câu thơ.
Dịch nghĩa, Tiên nhân khe khẽ vỗ đầu tôi, kết tóc nhận được phép trường sinh.
Có tin đồn rằng mỗi khi Trường Sinh Kiếm giết một người thì sẽ hấp thu một tia sinh mệnh lực của kẻ đó.
Xem ra đây là sự thật.
Khó trách Ngu Thượng Nhung lại coi trọng thanh kiếm này đến thế. Hắn phải dựa vào thanh kiếm này để tồn tại. Thanh kiếm này chính là mệnh của hắn.
“Sư phụ!”
Ngu Thượng Nhung quỳ xuống!
Lục Châu lắc đầu nói: “Đây chính là bí mật trường thọ của ngươi?”
Khi Cơ Thiên Đạo ban tặng thanh Trường Sinh Kiếm này cho Ngu Thượng Nhung cũng không ngờ được thanh vũ khí này có thể làm tới mức ấy.
Nhiều năm trôi qua, Ngu Thượng Nhung bỏ biết bao tâm huyết vào thanh kiếm này, sợ là chỉ mình hắn biết rõ.
“Huân Hoa Thảo sáng nở tối tàn, đồ nhi không thể không làm vậy!” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ngươi cho rằng mình thật sự có thể trường sinh?”
“Trường Sinh Kiếm không thể giúp đồ nhi trường sinh… Nó chỉ có thể giúp đồ nhi được giống như những tu hành giả khác!” Ngu Thượng Nhung thành thật đáp.
Hắn là một tu hành giả bát diệp nhưng ngàn năm tuổi thọ lại quá xa vời với hắn.
Vụt!
Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ. Lục Châu vung tay lên, vách tường cương khí biến mất.
Lục Châu ném Trường Sinh Kiếm vào ngực Ngu Thượng Nhung rồi thở dài nói: “Trường Sinh Kiếm cũng không phá được đại nạn ngàn năm.”
Ngu Thượng Nhung nắm lấy Trường Sinh Kiếm, bất ngờ nhìn sư phụ. Hắn không ngờ sư phụ sẽ trả Trường Sinh Kiếm lại cho mình.
Ngu Thượng Nhung trầm mặc không nói lời nào.
Lục Châu quay người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung: “Ngươi rất hận lão phu?”
“Đồ nhi không dám!” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu đột nhiên gọi thẳng tên hắn.
Tim Ngu Thượng Nhung thót lên, bàn tay lại nắm chặt Trường Sinh Kiếm.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lão phu nói rõ ràng cho ngươi biết… cánh cửa cửu diệp này lão phu nhất định có thể bước vào.”
Ngu Thượng Nhung đứng yên như trời trồng.
Lục Châu phất tay rời khỏi động diện bích.
Đúng lúc này… Trường Sinh Kiếm ông ông rung động… năng lượng trên thân Trường Sinh Kiếm đột nhiên phiêu tán ra bốn phía.
Ngu Thượng Nhung cau mày, vừa vịn chặt Trường Sinh Kiếm vừa tự nhủ: “Ta đã từng nói… sau khi đấu một trận với đại sư huynh ta sẽ mai danh ẩn tích. Cần gì phải làm ta khó xử chứ?”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía sư phụ rời đi, lòng thầm than nhẹ. “Những sinh mệnh lực còn lại… ta không cần nữa. Sau khi ta xuống mồ, ngươi sẽ chôn cùng một chỗ với ta.”
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được sinh mệnh lực còn lại trong Trường Sinh Kiếm. Lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhưng đã nhạt hơn trước rất nhiều.
Ngu Thượng Nhung quay về sâu bên trong động diện bích, ngồi xếp bằng tĩnh toạ, không tiếp tục cố gắng phá vỡ Phược Thân Thần Chú nữa.
Ba ngày sau.
Một toà phi liễn xuất phát từ Thần Đô, bay phía trên thành trì tiến về phía Ma Thiên Các.
Trên phi liễn, Lý Vân Triệu nói với Thái hậu: “Thái hậu, ngài cứ yên tâm đi, ta đã từng tiếp xúc với Các chủ Ma Thiên Các, người này không phải là loại ma đầu giết người như ngoé đâu. Huống hồ Chiêu Nguyệt công chúa lại là đồ đệ của hắn, nếu hắn thật sự là kẻ tàn ác thì sao Chiêu Nguyệt công chúa lại quay về Ma Thiên Các làm gì?”
Thái hậu nằm trên ghế đáp: “Có lời này của ngươi thì ai gia yên tâm.”
Lúc này, Khương Lương đứng khoanh tay bên cạnh bánh lái chợt lên tiếng: “Thái hậu, ma rốt cuộc cũng là ma, chuyến đi này vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lý Vân Triệu xem thường nói: “Khương Lương, ngươi đi theo thái tử điện hạ nhiều năm nhưng có rất nhiều chuyện ngươi không biết.”
“Lý công công có cao kiến gì?”
“Trong trận chiến ở Liên Hoa đài, tổ sư gia Ma Thiên Các ngăn cơn sóng dữ, cứu không ít tu hành giả có mặt ở đó. Chuyện này đã truyền đi khắp tu hành giới. Còn một việc nữa… ngoại trừ đại đệ tử Vu Chính Hải ra, những người khác trên Ma Thiên Các đã hoàn toàn biến mất khỏi Hắc Bảng.” Lý Vân Triệu nói.
“Chỉ mong là vậy.” Khương Lương gật đầu.
“Ta biết ngươi có tu vi thâm hậu, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu. Sau khi đến Ma Thiên Các ngàn vạn lần đừng hành sự nông nổi. Đến lúc đó cho dù là ta và Thái hậu cũng không cứu được ngươi đâu.” Lý Vân Triệu dặn dò.
“Lý công công, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Nhiệm vụ của ta trong chuyến hành trình này là bảo vệ an toàn cho Thái hậu.” Khương Lương đáp.
“Vậy là tốt nhất.”
Lúc này, Thái hậu nằm trên ghế thái sư đột nhiên cất tiếng nói: “Khương Lương.”
Khương Lương vội vàng khom người: “Thái hậu.”
“Ai gia nghe nói tu vi ngươi rất cao?”
“Chỉ là mọi người đề cao ta thôi.”
“Ngươi xem Lý công công bên cạnh ai gia, tu vi hắn so với ngươi thế nào?” Giọng Thái hậu rất nhẹ nhàng, tựa như đang trò chuyện linh tinh.
“Chuyện này…” Khương Lương ngẫm nghĩ rồi đáp, “Nếu toàn lực ứng phó thì Khương Lương không phải là đối thủ của Lý công công, nhưng nếu bàn về thủ đoạn khác thì… Khương Lương có lòng tin chắc thắng.”
Lý Vân Triệu cười nói: “Thái hậu còn có chỗ không biết, Khương hộ vệ từng đơn thương độc mã lẻn vào Nhu Lợi Quốc của Nhung Bắc, thành công ám sát Quốc chủ, lập được kỳ công. Chỉ cần là người Khương hộ vệ để mắt tới thì không có người nào là hắn không giết được.”
Thái hậu nở nụ cười: “Vậy ngươi là tướng tài của Đại Viêm rồi. Sau này phải tận trung với triều đình đấy.”
Khương Lương khom người nói: “Lòng Khương Lương vẫn luôn hướng về triều đình.”
“Lý công công phụng dưỡng ai gia đã nhiều năm, ai gia tin tưởng vào phán đoán của hắn. Ngươi cũng nên nghe theo lời của Lý công công.” Thái hậu nói.
“Vi thần tuân chỉ.”
Phi liễn tiếp tục bay về phía Ma Thiên Các.
Lý công công nhìn quanh rồi đi đến bên cạnh Khương Lương, vẫy tay ra hiệu với hắn: “Khương hộ vệ…”
Khương Lương giật mình không biết Lý công công muốn làm gì, đành đi theo ông ta ra bên ngoài.
Trong phi liễn lúc này có hai tên ngự y cũng là tu hành giả, có bọn họ chăm sóc Thái hậu nên không cần phải lo lắng quá mức.
Đến bên ngoài phi liễn, Lý Vân Triệu nói: “Ta có vài câu xuất phát từ tâm can muốn tâm sự với Khương hộ vệ.”
“Mời Lý công công nói.”
“Khương hộ vệ nghe lời Thái tử đến Ma Thiên Các để chấp hành nhiệm vụ gì?” Lý Vân Triệu nói thẳng vào vấn đề.
Trong lòng Khương Lương cả kinh, vội nói: “Sao Lý công công lại nói như vậy?”
“Ngươi am hiểu việc ám sát, nếu Thái tử thật sự muốn bảo vệ Thái hậu thì phái ngươi đi làm gì?”
Khương Lương nhất thời nghẹn lời.
Lý Vân Triệu cười nói: “Ngươi có biết vì sao bệ hạ yên tâm để cho Thái hậu đến Ma Thiên Các không?”
Khương Lương lắc đầu, việc này cũng khiến hắn rất khó hiểu. Thái hậu là người tôn quý bậc nào, nếu để người tự thân mạo hiểm đến Ma Thiên Các, sao bệ hạ có thể yên tâm cho được?
Lý Vân Triệu khẽ nói: “Đó là vì… chủ nhân Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo… là cố nhân của Tiên hoàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận