Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1274

Các đồ đệ thì lại không cho chuyện này là quan trọng, bọn hắn rất tin tưởng vào sự cường đại đến vô lý của sư phụ.
Lục Châu đang suy nghĩ phương thức ứng phó. Hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng toàn là để dồn người ta vào chỗ chết, không thích hợp để luận bàn thỉnh giáo.
“Đây không phải là hành vi sáng suốt, vì sao phải làm thế?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà than nhẹ một tiếng:
“Đứng ở nơi cao không khỏi cảm thấy rét lạnh. Cho dù là Hắc Tháp hay Bạch Tháp, Đại Viên hay Đại Minh vương đình… ta đều chưa từng bị đánh bại. Từ khi thấy Lục các chủ đánh với Hạ Tranh Vanh một trận, ta đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dẫu biết mình rất khó có thể thắng được, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“Chỉ có như thế?”
“Ngoài ra còn để nghiệm chứng một suy nghĩ trong lòng ta.”
“Suy nghĩ gì?”
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn…” Lam Hi Hoà không trả lời thẳng vấn đề.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Ngươi nên nghĩ cho kỹ. Chỉ cần lão phu muốn, thế gian này không ai có thể đỡ nổi một chưởng của lão phu.”
Biểu tình trên mặt đám tu hành giả mặc bạch y lập tức cứng đờ.
Lời này thật quá phách lối!
Bọn họ cũng biết tu vi Lục Châu rất thâm hậu, có thể hành Hạ Tranh Vanh lên bờ xuống ruộng, nhưng cũng không đến nỗi Tháp chủ của bọn họ gánh không nổi một chưởng chứ!
Huống chi Tháp chủ còn là cường giả mười ba Mệnh Cách.
Chỉ có vẻ mặt của Ninh Vạn Khoảnh là không được tự nhiên. Tuy hắn không nhìn thấy nhưng có thể nghe được rất rõ ràng.
“Lam tháp chủ, thuộc hạ cho rằng ngài không cần thiết phải luận bàn.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Ngươi cảm thấy ta không có phần thắng?”
“Thuộc hạ không có ý đó… chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy không cần thiết. Thực lực của Lục các chủ thuộc hạ đã được lĩnh giáo, tự biết mình không cách nào là đối thủ của Lục các chủ.”
Một tu hành giả mặc bạch y đứng bên cạnh nói:
“Ninh thẩm phán, ngươi là ngươi, làm sao có thể đánh đồng với Tháp chủ? Lục các chủ có thể đánh bại hai đại trưởng lão thì đánh bại ngươi là việc đương nhiên mà?”
Ninh Vạn Khoảnh nghẹn lời. Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn lời nào để nói.
Lam Hi Hoà nói: “Ta tự có phân tấc.”
Lục Châu gật đầu: “Ba chiêu.”
“Một lời đã định.”
Vừa nói xong, thân ảnh Lam Hi Hoà biến mất trên ghế cao, tựa như hư không tiêu thất. Có thể tới vô ảnh đi vô tung mà không tạo ra chút động tĩnh nào, mười ba Mệnh Cách quả nhiên cường đại.
“Bên ngoài.” Tiểu Diên Nhi xoay người chạy ra ngoài, nhảy lên lan can, nhìn về phía Lam Hi Hoà đang lơ lửng trong mây mù.
Lam Hi Hoà mỉm cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi có thể cảm ứng được vị trí của ta?”
“Cảm ứng?” Tiểu Diên Nhi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Thân ảnh Lam Hi Hoà lại nhoáng lên và biến mất.
Tiểu Diên Nhi chạy trên lan can, vòng qua mấy cây cột trụ đến một phía khác, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Hoà: “Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì thế?”
Lam Hi Hoà nghẹn họng.
Nàng nhíu mày, hư ảnh lại loé lên lần nữa, lần này nàng xuất hiện ở phía xa xa đối diện Bạch Tháp.
Tiểu Diên Nhi tựa hồ cảm giác được Lam Hi Hoà đang đang khảo sát mình, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng thi triển Thái Thanh Ngọc Giản và Thất Tinh Thải Vân Bộ, thân ảnh như tinh linh đạp không bay về phía Lam Hi Hoà.
“Quá gần…” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
Đám người Ma Thiên Các cũng rời khỏi tầng bảy mươi hai, lăng không bay ra.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Lam Hi Hoà và Tiểu Diên Nhi chơi trò mèo bắt chuột, không hề lo lắng Lam Hi Hoà sẽ thương tổn nàng.
Hư ảnh Lam Hi Hoà lại loé lên rồi biến mất. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên người tu vi thấp không thể nào nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Tiểu Diên Nhi lại ngẩng đầu lên nói: “Quá cao rồi, ta không dám lên đó. Tỷ tỷ xuống đây đi.”
Hải Loa đi tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, tò mò ngẩng đầu nhìn lên đám mây mù trên đầu. “Cửu sư tỷ, tỷ nhìn thấy sao?”
“Thì tỷ ấy đang bay ở đằng kia kìa?!” Tiểu Diên Nhi giơ tay chỉ về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà chậm rãi hạ xuống thấp, trong mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi.
“Ta đột nhiên cảm thấy Diệp Thiên Tâm không phải là người thích hợp nhất.”
Lam Hi Hoà cẩn thận quan sát Tiểu Diên Nhi khiến nàng chẳng hiểu ra sao.
Lục Châu đạp không đi tới nói: “Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, là một công pháp cường đại có tác dụng đề cao ngũ cảm và lục thức. Con bé có thể nhìn thấy ngươi cũng không có gì lạ.”
Tựa như hành vi của con người trong mắt loài mèo là rất chậm vậy.
Trừ phi Lam Hi Hoà đạt tới tu vi phá toái hư không, nếu không rất khó có thể tránh thoát đôi mắt Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi được sư phụ khen, trong lòng vui vẻ vô cùng, bẽn lẽn nói: “Cũng bình thường thôi hà.”
Biết khiêm tốn là tốt. Nhưng lúc này một lần khiêm tốn chính là bằng bốn lần tự kiêu nha.
Lời này của nàng chẳng phải là đang nói chiêu hư không biến mất vừa rồi của Lam Hi Hoà là rất bình thường sao? Nhưng Lam Hi Hoà không hổ là đại lão sống mấy ngàn năm, cho dù có hơi xấu hổ cũng không để người khác nhìn ra mảy may.
Nàng ung dung nói với Lục Châu: “Ba chiêu.”
“Mời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận