Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 288: Đại sư huynh

Sư phụ đã lên tiếng, Chiêu Nguyệt cũng không tiện nói gì nữa.
Kỳ thật Chiêu Nguyệt không hề cảm thấy hứng thú với chuyến đi này. Hàn độc trong người vừa được giải, nàng có hứng thú với việc tu hành hơn. Chỉ có Tiểu Diên Nhi là vui mừng khấp khởi vì được đi chơi.
Nơi phồn hoa nhất Đại Viêm chính là Thần Đô.
Tiểu Diên Nhi đã muốn đến Thần Đô chơi từ lâu, chỉ tiếc sư phụ trước giờ vẫn không đưa nàng tới đây.
Bây giờ có cơ hội, nàng đương nhiên là người vui vẻ nhất.
Vì muốn khiêm tốn nên ba người không lái phi liễn tới, huống hồ Xuyên Vân phi liễn đã bị hư hại, cần phải chữa trị cẩn thận.
Vào trong thành, kiến trúc phồn hoa, lối đi chỉnh tề và người người lũ lượt đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ba thầy trò.
Lục Châu cũng rất bất ngờ.
Có điều hắn không lưu luyến gì những chuyện này.
“Đi thôi.” Lục Châu ra lệnh.
Tiểu Diên Nhi đành phải ổn định lại trái tim nhỏ đang nhảy nhót trong lồng ngực mà miễn cưỡng đi theo sư phụ.
Chiêu Nguyệt ngược lại rất ngoan ngoãn và quy củ đi theo sau.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Kỳ Vương phủ.”
“Kỳ Vương phủ?” Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy nghi hoặc.
Chiêu Nguyệt đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Là người quen cũ của sư phụ.”
“Hả? Người như sư phụ mà cũng có bằng hữu nữa sao?”
“Suỵt !” Chiêu Nguyệt giật mình vội đưa tay lên môi.
Nàng dở khóc dở cười thầm nghĩ, vẫn nên cách xa muội ra một chút thì hơn, ta đâu phải muội, không được sư phụ sủng ái như thế đâu.
Trước kia nếu ai dám nói ra lời như thế chắc chắn sẽ bị sư phụ nghiêm trị.
Hai người len lén liếc nhìn sư phụ, phát hiện lão nhân gia người không có vẻ gì là tức giận mới thở phào một cái.
Lục Châu đang đi đằng trước đột nhiên vuốt râu nói: “Diên Nhi.”
Phịch!
Tiểu Diên Nhi quỳ phịch xuống đất, hai bàn tay nhỏ bịt chặt lỗ tai nói: “Sư phụ… đồ nhi sai rồi! Đồ nhi không dám nữa đâu.”
Người đi trên phố vội vây lại xem tình hình. Sao tự dưng lại có người quỳ xuống? Chẳng thể hiểu nổi.
Lục Châu xoay người lại, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.
Nha đầu này sao tự dưng lại quỳ xuống?
“Đứng lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Ta nói này lão nhân gia… thái độ của ngươi không đúng rồi, đứa cháu gái này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể lạnh lùng đến thế?”
“Đúng đó… nha đầu này vừa quỳ xuống đã nhận sai. Nhớ lại khi còn nhỏ ta chẳng thể nào so sánh được với nàng.”
“Nha đầu, mau đứng lên đi. Gia gia ngươi lớn tuổi nên có hơi hồ đồ.”
Lục Châu câm nín.
Đám người qua đường này đúng là giàu trí tưởng tượng, cứ bô lô ba la nói không ngừng nghỉ.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên hầm hừ đứng lên, đạp mạnh một chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất nứt ra.
Đám người xung quanh liều mạng lui lại, ai nấy đều bị doạ đến mức trợn mắt há mồm!
Ối trời, hình tượng tương phản thật doạ người!
Hung dữ quá sức!
“Còn nói xấu gia gia của ta, ta đánh các ngươi!” Tiểu Diên Nhi gầm gừ nói.
Đám người nhiều chuyện lập tức tản đi hết.
Lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú hà! Biết thế chẳng thèm xen vào việc của người khác.
Giải tán thôi!
Lục Châu vuốt râu gật đầu… Biểu hiện của Tiểu Diên Nhi không tệ. Trước kia nàng hễ mở miệng ra là đòi giết cả nhà người ta.
Bây giờ chỉ đòi đánh, rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều!
“Theo sau ta.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đồng thời thở phào một hơi.
Khi đi qua ngã tư, Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía đám tu hành giả cấp thấp mang theo đao kiếm, nói: “Sư phụ, là người của U Minh Giáo.”
Lục Châu nhìn theo hướng tay nàng.
Tiểu Diên Nhi thắc mắc: “U Minh Giáo là đệ nhất ma giáo của Đại Viêm, các thế lực khác trông thấy đều chạy không kịp, vậy mà lại dám trắng trợn chiêu binh mãi mã ở đây, chẳng lẽ hoàng thất cũng mặc kệ sao?”
“Đừng để ý tới.”
Lục Châu lắc đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong thành.
Chiêu Nguyệt giải thích: “U Minh Giáo đích thực là ma giáo, nhưng đối với hoàng thất thì U Minh Giáo cũng chẳng khác gì thập đại danh môn chính đạo, miễn là không can thiệp vào việc của nhau. U Minh Giáo thu nhận giáo chúng cũng không khác gì tông môn chính đạo chiêu thu đệ tử cả, đương nhiên hoàng thất sẽ không thèm quan tâm… Huống hồ gì, thủ đoạn của đại… à, kẻ phản bội, lại rất cao.”
“Nha…”
Tiểu Diên Nhi mơ hồ gật đầu.
Ít nhất cho đến bây giờ, ngoài mặt U Minh Giáo không hề động đến miếng bánh nào của hoàng thất cả.
Bọn hắn chỉ một mực ẩn trong bóng tối để chiếm đoạt thực lực của các ma giáo khác, đây là phân tranh của tu hành giới.
Rời khỏi khu vực náo nhiệt là đến khu vực dân cư, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lần theo trí nhớ mơ hồ, Lục Châu dẫn hai tên đồ đệ đến gần Kỳ Vương phủ.
Đã nhiều năm như vậy mà nơi này gần như chẳng hề thay đổi gì.
“Sư phụ, để con đi gõ cửa.”
Nhà có tiền có khác, đến bậc thang dẫn lên cửa cũng nhiều bậc hơn người ta.
Tiểu Diên Nhi còn chưa kịp gõ cửa thì đại môn đã phát ra tiếng ken két, hai cánh cửa chậm rãi mở ra.
Mấy tên gia nhân bước ra khỏi Kỳ Vương phủ. Tên quản gia có tuổi đứng cuối cùng dừng lại hỏi:
“Ngươi là ai?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn sư phụ.
“Tần Quân đang ở đâu?” Lục Châu thản nhiên nói.
Trong lòng tên quản gia dâng lên cơn tức giận, hắn đang thầm nghĩ kẻ nào mà to gan vậy, dám can đảm gọi thẳng tục danh của lão gia, lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Tên quản gia này không phải là một quản gia bình thường.
Hắn đã làm việc ở Kỳ Vương phủ hơn hai mươi năm, được cả nhà Kỳ Vương yêu mến vì làm việc chu đáo cẩn thận, trí nhớ lại rất tốt, có thể nhớ rõ tướng mạo và tin tức về các khách quý thường qua lại với Kỳ Vương phủ, thậm chí sở thích của người ta hắn cũng nhớ.
Hắn chính là người rất biết nhìn mặt người ta mà nói chuyện.
Quản gia híp mắt đánh giá Lục Châu.
Hả?
Hai mắt quản gia đột nhiên trợn to.
Dường như có chút ấn tượng.
Hắn không dám khinh thường, lập tức xoay người nghênh đón: “Xin hỏi có phải lão tiên sinh đến từ Kim Đình Sơn?”
Xem EQ và IQ của người ta kìa!
Không hỏi tên tuổi, không hỏi Ma Thiên Các, chỉ hỏi có phải đến từ Kim Đình Sơn. Hoàn toàn không mạo phạm đến danh tự, cũng sẽ không nói ra hai chữ ma đầu đắc tội với người ta.
Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu: “Ngươi nhận ra lão phu?”
Lời này chẳng khác nào đã khẳng định câu hỏi của hắn. Lão quản gia không chút do dự quỳ phịch xuống, dập đầu nói: “Tiểu nhân bái kiến lão tiên sinh.”
Hắn vẫn như trước vô cùng cẩn thận sử dụng từ ngữ không để lộ ra danh tính đối phương.
Cảnh tượng này khiến Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Sư phụ lão nhân gia người tiếng xấu đồn xa, cho dù là những người chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các mà khi nghe thấy thanh danh của sư phụ cũng đều tránh không kịp.
Lão quản gia này thì ngược lại, thậm chí còn quỳ xuống. Trông bộ dạng này của lão chắc là sư phụ có quan hệ đặc thù gì với Kỳ Vương đây.
Chiêu Nguyệt nói: “Trả lời câu hỏi.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói theo: “Trả lời câu hỏi đi.”
Nghe đồn quy củ trong kinh thành rất nhiều, đúng là không sai tí nào, còn chưa đến hoàng thành mà người ta hơi một chút đã quỳ xuống.
Lão quản gia đáp: “Tiểu nhân… từng đến thư phòng của lão gia, nhìn thấy... nhìn thấy bức chân dung của lão tiên sinh!”
“Chân dung của lão phu?” Lục Châu bắt đầu hồi tưởng lại.
Nhớ lại cảnh tượng năm đó lần đầu gặp Kỳ Vương Tần Quân, Cơ Thiên Đạo tuyệt đối không để lại bức chân dung nào. Hẳn là sau khi hắn rời đi, Tần Quân đã nhờ hoạ sư vẽ lại.
Thôi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Sau này dùng nhiều Thẻ Nghịch Chuyển, bộ dạng trở nên trẻ trung hơn, bọn họ sẽ không nhận ra hắn được nữa.
“Lão tiên sinh, mời vào trong!”
Lão quản gia rất biết đối nhân xử thế, biết người đến có thân phận và địa vị cỡ nào nên cũng chẳng cần thông báo trước với nội phủ đã vội vàng đứng lên làm tư thế mời.
Lục Châu hài lòng gật đầu bước vào Kỳ Vương phủ.
Trong phòng khách.
Lão quản gia lệnh người lấy lá trà thượng hạng nhất trong phủ ra pha trà, dùng lễ tiếp đón.
Lục Châu không để ý mấy chuyện này, chỉ hỏi: “Tần Quân đâu rồi?”
Lão quản gia cung kính đứng một bên đáp: “Bẩm lão tiên sinh, lão gia vào trong hoàng thành, khoảng nửa ngày sẽ trở về. Lão tiên sinh cứ yên tâm ở lại.”
Vừa dứt lời, bên ngoài chợt truyền đến một đạo thanh âm vang dội.
“Lão Hồng… nghe nói có khách quý đến phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận