Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2176: Lần nữa tiến vào Nhậm Ý Chi Môn

“U Huỳnh?”
Lục Châu nghi hoặc.
Không ai biết hai đại thần linh này làm sao sinh ra, cũng không biết bọn hắn đã đi đâu, có lời đồn thái dương và mặt trăng trên trời chính là do Chúc Chiếu và U Huỳnh biến thành.
Đúng lúc này Minh Tâm mở to mắt, gằn từng chữ nói: “Lên đi!”
Trường long sau lưng hắn lượn vòng đánh về phía Lục Châu, Lục Châu lăng không bay lên, một kiếm trảm long.
Trường kiếm phá toái hư không, hai người lao vào đối chiến, trong chớp mắt đã bay xa vạn dặm.
Trên không trung Thánh Vực yên tĩnh trở lại, chỉ còn mười đạo quang trụ đang không ngừng hấp thu lực lượng quy tắc.
Lúc này Bạch Đế vọt về phía Tư Vô Nhai, nói: “Thất Sinh, để bản đế cứu ngươi ra!”
Nhưng điều khiến Bạch Đế không ngờ là Tư Vô Nhai lại lắc đầu nói: “Không cần.”
“Vì sao?”
Tư Vô Nhai quan sát mười đạo quang trụ, khẽ đáp: “Chờ thêm một canh giờ nữa là được.”
“Hả?”
Cùng lúc đó.
Minh Tâm và Lục Châu xé rách không gian, một giây sau đã xuất hiện trên mặt biển Vô Tận Hải.
Kịch chiến khiến nước biển văng lên tới không trung, vô số hải thú bị chém giết không thương tiếc.
Minh Tâm được U Huỳnh gia tăng lực lượng nên mạnh lên gấp mấy lần, không hề yếu thế trước Lục Châu.
Côn Bằng thò đầu ra khỏi mặt biển nhìn hai người, thấy cương khí xung kích bay đầy trời, kiếm cương vụn vặt chém vào biển làm nó ăn đau không ít, Côn Bằng bất mãn phun ra một cột nước rồi lặn sâu xuống đáy biển.
Xúi quẩy hà!
Minh Tâm và Lục Châu vừa đánh vừa di chuyển, thông qua mấy vết nứt hư không di chuyển một hồi, cuối cùng lơ lửng phía trên đại vòng xoáy.
Nhìn xuống vòng xoáy cực đại bên dưới, Minh Tâm bỗng nói: “Tất cả đều là số mệnh.”
“Lão phu không nhận mệnh.” Lục Châu chỉ mũi kiếm vào Minh Tâm. “Lực lượng ý chí rồi sẽ suy giảm, lão phu muốn nhìn xem ngươi có thể dựa vào U Huỳnh đến khi nào?”
Minh Tâm không phục nói: “Thông Thiên Tháp sẽ xây dựng ra tân Thánh Vực, đến lúc đó không ai làm gì được bản đế. Trong Thánh Vực, bản đế chính là thần.”
“Không gì không làm được?”
“Chỉ là không ngờ chúng ta lại tới đại vòng xoáy lần nữa. Bản đế sẽ cược với ngươi thêm một lần!”
“Cược gì?”
“Cược xem ai dám tiến vào Nhậm Ý Chi Môn!”
Lục Châu cảm thấy rất buồn cười. “Ngươi còn có tư cách đánh cược với lão phu?”
Uy lực của Vị Danh nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chiến thắng Minh Tâm chỉ là vấn đề thời gian, huống chi Thiên Đạo Đại Chương của Minh Tâm đã bị Thiên Đạo Đại Kỳ triệt tiêu, Cán Cân Công Chính thì bị tổn hại. Dựa vào lực lượng ý chí cũng không thể chiến đấu lâu dài.
Minh Tâm cúi đầu nhìn xuống đại vòng xoáy, bỗng nói: “Ma Thần, ngươi cho rằng bản đế không biết lý do ngươi thu đồ đệ? Ngươi muốn mượn thập đại quy tắc để đạt được trường sinh, bản đế nói có đúng không?”
Lục Châu hừ lạnh nói: “Ngươi đã tiến vào đại vòng xoáy thì nên hiểu rõ, thiên địa ràng buộc không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Minh Tâm bật cười ha hả: “Nơi này không có ai khác, không cần giả vờ mình là người vĩ đại vì thiên hạ làm chi. Một người có vấn đề còn có thể lý giải, đằng này tứ đại Chí Tôn đều bỏ ngươi đi, chẳng lẽ ngươi còn không chịu thừa nhận sao?”
“Đồ hỗn trướng!” Lục Châu cao giọng, dùng giọng điệu trưởng bối mắng, “Lão phu quản giáo đồ đệ thế nào không đến lượt ngươi khoa tay múa chân! Vì sao Huyền Dặc không phản bội, vì sao mười đồ đệ này không phản bội, duy chỉ có đám súc sinh các ngươi là đại nghịch bất đạo?”
“Đó là vì bọn hắn không biết rõ mục đích của ngươi.” Minh Tâm phản bác.
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu chậm rãi nhấc kiếm lên. “Sai vô cùng.”
Đúng lúc này, lực lượng ý chí của U Huỳnh đột nhiên bao bọc Minh Tâm, toàn thân hắn rơi thẳng vào trong vòng xoáy bên dưới, cao giọng nói: “Ngươi không làm gì được bản đế!”
Lục Châu lăng không nhìn xuống đại vòng xoáy bên dưới. Hắn không cần phải đánh cược với Minh Tâm, cuộc chiến này Lục Châu chiếm hết thế thượng phong.
Nếu tiến vào Nhậm Ý Chi Môn, rất có khả năng Lục Châu sẽ bị truyền đến không gian khác, đến lúc đó muốn trở về cũng rất khó khăn. Mười đồ đệ và cửu liên đang gặp nguy, Lục Châu không có ý định cược ván này.
Bên dưới đại vòng xoáy truyền ra thanh âm: “Sợ rồi?”
Lam đồng nhìn chằm chằm vào vòng xoáy, đột nhiên trong đầu Lục Châu xuất hiện một vật thể màu vàng kim vuông vức…
“Ừm…” Nhớ tới thứ nọ, Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bay lướt xuống.
Khi hắn vừa bay vào khu vực lực lượng quy tắc bên dưới đại vòng xoáy, Minh Tâm cười ha hả nói: “Ma Thần, ngươi bị lừa! Bản đế không tin lần nào ngươi cũng may mắn như vậy!”
Soạt.
Khi Minh Tâm định làm lại chiêu cũ, đẩy Lục Châu vào Nhậm Ý Chi Môn lần nữa, Lục Châu bỗng nói: “Ngươi đi được?”
Phiền Lung Ấn bay ra ngoài, được lực lượng Thiên Đạo gia trì, nó biến lớn gấp ngàn vạn lần, khuếch trương đến cực hạn!
Minh Tâm nhướng mày nhìn Phiền Lung Ấn trên đỉnh đầu, đạp không vọt lên.
Lục Châu nói: “Phá!”
“Cái gì?”
Phiền Lung Ấn vốn đã tới cực hạn, rất khó tiếp nhận lực lượng của hai người. Lục Châu lựa chọn hủy Phiền Lung Ấn để áp chế Minh Tâm.
Ầm!
Phiền Lung Ấn chia năm xẻ bảy. Minh Tâm trở tay không kịp, lập tức bị áp lực nổ tung đẩy xuống.
Tuy lực nổ cường đại nhưng đương nhiên khó có thể làm hỏng U Huỳnh hộ thể trên người Minh Tâm, Lục Châu chỉ muốn lợi dụng việc này để đè ép Minh Tâm trở lại, vậy là đáng giá.
Lục Châu vung ra một trảo. “Xuống đây!”
Ma Đà Thủ Ấn mang theo lực lượng Thiên Đạo như bàn tay tử thần tóm lấy chân Minh Tâm. Điện hồ vòng quanh thân hai người.
Minh Tâm chợt cảm thấy nguyên khí như bị tê liệt, bèn kêu lên một tiếng đau đớn: “Buông tay!”
Chín đạo quang luân nở rộ đánh xuống, Vị Danh lập tức hoá thành thuẫn ngăn trở phía trên.
Ầm!
Ông!
Mà ngay lúc này, đại vòng xoáy đột nhiên phát ra âm thanh quỷ dị, quang mang từ sâu bên dưới vòng xoáy đột nhiên sáng lên, bao phủ lấy hai người.
Lực lượng quy tắc mất đi hiệu lực, nguyên khí bị đóng băng, lực lượng quỷ dị kia kéo hai người còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì vào trong Nhậm Ý Chi Môn!
Minh Tâm và Lục Châu cảm giác mình đang trôi nổi trong vũ trụ tinh hà.
Nơi này không có không khí, nguyên khí hay quy tắc không gian, lực lượng trong thân thể bọn hắn đang bị rút ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận