Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 666

Ba ngày sau, một chiếc phi liễn bay từ Lương Châu về đến thành Duyện Châu.
Ba chiếc cáng cứu thương được khiêng vào trong sân viện. Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai đều tự mình ra nghênh đón.
Sắc mặt ba người nằm trên cáng đều trắng bệch không còn chút máu. Ngoại trừ Bạch Ngọc Thanh còn có ý thức thì Dương Viêm và Địch Thanh đều đã rơi vào hôn mê sâu.
Vu Chính Hải cau mày.
Cho dù hắn là Giáo chủ của một giáo, nhưng khi nhìn thấy các huynh đệ đã theo mình nhiều năm giờ lại có kết cục thê thảm thế này, tâm hắn vẫn loạn như ma, hoảng đến mất phương hướng.
“Giáo, Giáo chủ… thuộc hạ vô năng!” Bạch Ngọc Thanh muốn ngồi dậy nhưng vì bị thương quá nặng nên chỉ có thể nhấc vai lên rồi lại ngã xuống.
Vu Chính Hải bước tới nhẹ nhàng vịn bờ vai hắn nằm xuống. Vu Chính Hải biết mình không thể hoảng loạn lúc này, tâm phải vững như bàn thạch.
“Các ngươi đã làm rất tốt.” Vu Chính Hải áp chế cảm xúc khẽ nói.
Chiến tranh chính là như thế. Sẽ bị thương, sẽ đổ máu.
“Giáo chủ… tướng quân Nhu Lợi Tạp La Nhĩ… sau khi trùng tu đã là thất diệp! Phối hợp với vu thuật… chúng thuộc hạ không địch nổi! Giáo chủ phải cẩn thận người này!” Bạch Ngọc Thanh hổn hển nói.
Trùng tu đến thất diệp?!
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều kinh ngạc.
Bạch Ngọc Thanh cố nén đau đớn nói: “Nửa năm qua, ba người thuộc hạ ngoại trừ trấn thủ Lương Châu Thành còn phái người đến điều tra dị tộc. Người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương, tỷ lệ sinh tồn sau khi trảm kim liên và tốc độ trùng tu của bọn hắn… đề thăng rất nhanh, rất quỷ dị.”
Vu Chính Hải đặt tay lên người Bạch Ngọc Thanh, nguyên khí yếu ớt tiến nhập vào cơ thể, dần dần ổn định lại khí tức cho Bạch Ngọc Thanh.
“Đưa bọn họ về phòng tịnh dưỡng, mời y sư giỏi nhất đến.”
“Vâng!”
Sau khi ba người được khiêng đi, chân mày Vu Chính Hải nhăn lại thật sâu.
Tư Vô Nhai nói: “Điều này nằm ngoài dự liệu của chúng ta, xem ra đây chính là cơ hội tốt nhất để dị tộc xâm chiếm Đại Viêm.”
“Người Nhu Lợi từ trước tới nay luôn nhìn chằm chằm Đại Viêm. Sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế lên ngôi, Nhu Lợi nhiều lần xâm phạm biên cương, Lâu Lan tuy đã thông gia với Đại Viêm nhưng cũng là loại lòng lang dạ thú. Mười nước còn lại ở Nhung Bắc, Nhung Tây cũng là bọn thuận theo chiều gió.” Hoa Trọng Dương nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Khả năng mười hai nước dị tộc liên hợp còn rất xa, nhưng trước sau gì bọn hắn cũng sẽ đi tới bước này. Một khi bọn hắn đạt được sự nhất trí về lợi ích thì lúc đó mới là thời điểm Đại Viêm lâm nguy.”
Vu Chính Hải mắng: “Nếu không phải vì hoàng thất vô năng thì sao bọn hắn có cơ hội này!”
Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai biết rõ Vu Chính Hải rất hận Lâu Lan, chỉ ước gì tìm được cơ hội diệt trừ đám người này.
“Nếu thật là vậy thì chỉ có một mình Hoàng đảo chủ là bát diệp, sợ là không đủ…”
Đám người đều gật đầu đồng tình.
Thực lực U Minh Giáo tuy rằng đứng đầu Đại Viêm nhưng đại bộ phận đều đã tập kết quanh Thần Đô chuẩn bị tổng tiến công. Nếu lại điều binh lực tới Lương Châu thì việc đánh hạ Thần Đô sẽ càng thêm khó.
Cho dù không có dị tộc quấy nhiễu thì U Minh Giáo cũng đã rất khó chiếm được Thần Đô, huống chi là phải rút binh đi một nửa.
“Hiền đệ, đệ nghĩ xem còn biện pháp nào không, lúc này tuyệt đối không thể để dị tộc có cơ hội ngóc đầu lên.” Vu Chính Hải nói. “Không phải đệ cũng có tai mắt trong dị tộc sao, nếu bọn hắn không có mâu thuẫn thì đệ cứ châm ngòi lên, chuyện này đệ am hiểu nhất mà.”
Lời này nghe kiểu gì cũng không giống đang khen mà còn như đang chế nhạo Tư Vô Nhai.
“Đại sư huynh, muốn điều tra cũng cần thời gian, mâu thuẫn càng mãnh liệt càng cần phải sắp đặt lâu dài. Nhưng trận chiến ở Thần Đô đã cận kề… Trừ phi !”
Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Mời sư phụ toạ trấn Lương Châu.”
Nói xong lời này, Tư Vô Nhai đã chuẩn bị tinh thần nghe Vu Chính Hải mắng một trận.
Với tính tình của Vu Chính Hải, thà rằng điều động toàn bộ binh lực Thần Đô đi cũng sẽ không đồng ý mời sư phụ xuất sơn.
Hoa Trọng Dương cũng rụt người về sau. Loại chủ đề nhạy cảm thế này hắn không tham dự thì hơn.
Khi hai người đều cho rằng Vu Chính Hải sắp nổi bão thì…
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Sư phụ có đồng ý không?”
Tư Vô Nhai mặt đầy nghi hoặc mà không biết nói gì.
Xấu hổ thật, ta cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi mà.
Hơn nữa huynh vừa mới gửi phi thư chọc giận sư phụ, bây giờ mời sư phụ xuất sơn chẳng phải đang chọc cho sư phụ chửi sao? Không đánh huynh no đòn là may rồi đấy.
“Hiền đệ… sao đệ không nói gì?”
Hoa Trọng Dương tiếp tục co rụt về sau. Hắn cảm giác nếu Giáo chủ thật sự phải mời Cơ tiền bối xuất sơn thì mình sẽ nằm không mà lãnh đạn mất.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghị sự chợt truyền đến một giọng nói ôn hoà: “Giao cho ta đi.”
Giọng nói rất nhẹ nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mọi người, nguyên khí rung động không sai một ly chứng tỏ người vừa tới cao thủ sâu không lường được.
“Kẻ nào?”
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Thân ảnh kia từ trên không hạ xuống, chậm rãi đi vào phòng nghị sự.
Hắn đi ngược sáng, tay khoanh lại, trường bào tung bay, trên vai trái lộ ra một chuôi kiếm. Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng Tư Vô Nhai vẫn rất dễ dàng nhận ra người này.
Tư Vô Nhai mỉm cười chắp tay nói: “Bái kiến nhị sư huynh.”
“Bái kiến nhị tiên sinh.” Hoa Trọng Dương cũng khom người.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ?”
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt cất tiếng chào hỏi Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, từ khi tạm biệt đến giờ vẫn ổn chứ?”
Mới mấy ngày không gặp mà làm như lâu lắm. Vu Chính Hải phất tay: “Nhị sư đệ, đại nghiệp đang ở trước mắt, ta không có nhiều thời gian rỗi chơi đùa với đệ.”
“Ta tới không phải để luận bàn với huynh.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu ngồi xuống ghế.
“Hử?”
“Vị trí Lương Châu Thành rất quan trọng, cứ điểm như vậy e là một mình Hoàng Thời Tiết và mấy môn phái cấp thấp trấn thủ không được… Cho dù là đại sư huynh đích thân tới cũng không thể nhẹ nhàng thủ thắng. Chỉ có ta giải quyết được chuyện này, chỉ có ta trấn thủ được Lương Châu, chỉ có ta có thể trảm Lang Vương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận