Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 457

Lục Châu từ từ mở mắt nhìn về phía hắn. “Ngươi còn có mặt mũi gọi lão phu là sư phụ?”
Tư Vô Nhai lo lắng bất an, trong lòng bắt đầu căng thẳng. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi dứt khoát quỳ xuống.
Lục Châu hờ hững nói: “Nói đi… tại sao ngươi rời khỏi Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai nghiêm túc đáp: “Chỉ khi đồ nhi rời khỏi Ma Thiên Các thì mới có thể đại triển quyền cước.”
“Chỉ bằng chút thông minh nho nhỏ của ngươi?” Lục Châu hỏi lại.
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi cảm thấy mình có khả năng làm được.”
“Ngươi cảm thấy?”
“Hiện nay cửu châu Đại Viêm đã loạn, chỉ cần cho đồ nhi thêm một chút thời gian, cửu châu thất thủ, hoàng thất sẽ tán loạn. Cho dù Thần Đô có Thập Tuyệt Trận cũng không có tác dụng gì. Cửu châu bị bao vây, Thần Đô không ai giúp đỡ tứ cố vô thân sớm muộn gì cũng sẽ thất bại! Chỉ cần một năm… một năm nữa thôi!” Tư Vô Nhai nói.
Vù!
Lục Châu đột nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn! Chát! Chưởng ấn đánh mạnh vào mặt Tư Vô Nhai.
[Ting ! trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Đều là đám nghiệt đồ không được dạy dỗ.
Bàn tay giáng mạnh vào mặt ngắt lời Tư Vô Nhai. Lục Châu hừ một tiếng.
“Không biết tự lượng sức. Năm đó khi lão phu kết bạn với Vĩnh Thọ hoàng đế, ngươi vẫn còn ở trong bụng mẹ! Ngươi thật sự cho rằng Vĩnh Thanh chỉ có một chút thủ đoạn ở Thần Đô thôi sao?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lục Châu.
“Có đại sư huynh bên cạnh, lại thêm đồ nhi biết rõ nhược điểm của đám bát diệp phục vụ hoàng thất… cho dù là bát đại thống lĩnh hay cấm vệ quân cũng không thể rời khỏi Thần Đô.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi hiểu hoàng thất rất rõ?”
Giọng Tư Vô Nhai trở nên hoà hoãn trở lại, ngoan ngoãn kể ra:
“Năm đó sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, đồ nhi nhập cung, may mắn làm đến chức Thái phó.”
“Không chỉ thế, ngươi còn giành được hảo cảm của Vĩnh Ninh rồi lợi dụng nàng để thu hoạch tình báo trong cung.” Lục Châu đả kích không hề lưu tình.
“Đồ nhi không có lợi dụng nàng!” Tư Vô Nhai phủ nhận theo bản năng.
Lục Châu không thèm nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Ngươi không lợi dụng nàng? Có làm hay không trong lòng ngươi tự biết rõ.
Có đôi khi con người chính là như thế.
Càng muốn phân rõ phải trái với hắn, hắn càng hết sức phủ nhận. Nhưng không thèm tranh cãi, lực sát thương lại tăng lên.
Tư Vô Nhai trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Lục Châu vuốt râu lên tiếng: “Chuyện của Ngu Thượng Nhung hẳn ngươi đã biết, lão phu sẽ không lắm lời.”
Tư Vô Nhai nghe được ba tiếng “Ngu Thượng Nhung”, trong lòng chợt thắt lại.
“Thuỷ tinh cầu đựng ký ức của lão phu đang ở đâu?”
Quả nhiên là vấn đề này.
Tư Vô Nhai mở to mắt, vội vàng lắc đầu nói: “Đồ nhi không biết.”
“Chẳng lẽ Ngu Thượng Nhung nói dối?”
“Chuyện này…”
“Ngươi không chịu khai?” Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng quan sát Tư Vô Nhai.
Khí thế của Lục Châu chèn ép xộc tới khiến Tư Vô Nhai cảm thấy khó thở.
“Sư phụ, xin người hãy tin tưởng phán đoán của đồ nhi. Thuỷ tinh cầu do tự tay người phong ấn, mục đích của người là không muốn ai khác biết được, ngay cả bản thân người cũng không muốn nhớ lại. Nếu có thể dễ dàng tim được thuỷ tinh cầu thì lúc trước người cần gì phải tốn hết khí lực để phong ấn nó?” Tư Vô Nhai nói.
“Lão phu đổi ý rồi.”
“Đó là chuyện sau khi người mất đi phần ký ức kia… Sau khi tìm được thuỷ tinh cầu người nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Huống hồ… huống hồ…”
Tư Vô Nhai cắn răng nói: “Chỉ cần người chịu lưu lại trên núi yên ổn sống hết tuổi thọ, đồ nhi xin hứa sẽ ngoan ngoãn hiếu thuận với người.”
Nói đến mấy chữ ‘hiếu thuận’, Tư Vô Nhai cúi người quỳ lạy, trán áp chặt vào mu bàn tay.
“Ý ngươi là lão phu sai rồi, dù sao lão phu cũng phải chết, cho nên… cứ mặc kệ các ngươi tuỳ ý gây sóng gió?” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó lại đáp lời: “Nếu người cứ phải lý giải ý đồ nhi thành như thế thì đồ nhi chỉ có thể nhận!”
“Làm càn!”
Lục Châu vung tay áo! Một đạo cương ấn đánh vào người Tư Vô Nhai khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Oanh!
Cánh cửa phòng bị phá tan, Tư Vô Nhai rơi xuống bậc thềm ngoài cửa phòng.
Lục Châu lại vung tay áo lần nữa, tung ra một chưởng ấn.
Ầm! Tư Vô Nhai bị đánh văng ra ngoài sân viện.
Lục Châu không có tâm tình để ý thông báo ban thưởng vì trừng trị nghiệt đồ.
Hắn cảm thấy tâm tình của mình đã thay đổi. Trong lòng hắn dấy lên một loại cảm xúc phẫn nộ.
Sau khi liên tục đánh ra hai chưởng, Lục Châu ngừng lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy ký ức của Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng đến mình rất nhiều, hoặc có thể là… hắn đã thành công dung hợp với Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu vẫn là Lục Châu, nhưng Cơ Thiên Đạo đã sớm không còn là Cơ Thiên Đạo của năm đó.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, đứng ở vị trí này nhất định phải đi trên con đường này, tự tìm cho mình một phương hướng mới.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm nhìn xuống Tư Vô Nhai nói: “Nghiệt đồ bất hiếu!”
Tư Vô Nhai kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn không dám hoàn thủ, không dám nói gì, chỉ chống tay quỳ trên mặt đất.
Sư phụ là sư phụ, cho dù ngươi treo trên miệng ngàn vạn đạo lý thì trên đời này liệu có còn lời nào để nguỵ biện cho loại đồ nhi trù sư phụ chết?
Tư Vô Nhai không buồn không giận, tựa như đã quen với loại động tác này của sư phụ. Hắn không kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy người đánh nhẹ hơn xưa, ngay cả từ ngữ dùng để mắng chửi cũng trở nên ngắn gọn hơn rất nhiều.
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất, cảm thấy sư phụ đã thay đổi… Nhớ tới lời Minh Thế Nhân, nhớ lại lời Chư Hồng Cộng… Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc bắt đầu hồ đồ. Nhưng mà những chuyện này cũng không quan trọng.
Động tĩnh ở Đông Các quá lớn khiến đám đồ đệ vội vàng chạy tới.
Đám người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Hoa Nguyệt Hành đều xuất hiện, còn có không ít nữ đệ tử hiếu kỳ đứng từ xa quan sát Tư Vô Nhai quỳ giữa sân viện.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Châu trầm giọng nói:
“Người nào dám xin tha cho hắn sẽ bị phạt chung!”
Lục Châu đang dạy dỗ tên đồ đệ hồ đồ ngu xuẩn không chịu thay đổi, hắn không thể chịu được người khác nhúng tay lung tung vào việc này.
Minh Thế Nhân thấy cửa phòng bị phá hỏng bèn cười nói: “Sư phụ, đồ nhi sẽ không xin tha cho hắn đâu… Đồ nhi đề nghị người trừng phạt hắn nặng thêm!”
Những người khác im lặng không dám nói lời nào.
“Nhiều lời.” Lục Châu chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Sắc trời sập tối, toàn bộ Đông Các chìm trong u ám.
Tư Vô Nhai không hề cảm thấy mất mặt vì bị nhiều người vây xem náo nhiệt. Hắn thẳng lưng quỳ dưới đất, nhìn sư phụ bước xuống bậc thềm đi về phía mình, vị lão nhân trước mắt đã sắp đến đại nạn thọ mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận