Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2142: Vị Danh thăng cấp

Lục Châu trừng to mắt nói:
“Ngươi làm mất Vị Danh của lão phu?!”
“Đâu phải làm mất, tự nó chạy đó. Nó.. nó ở ngay bên dưới…”
Ứng Long nói năng lộn xộn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Ứng Long, thử cảm nhận vị trí của Vị Danh, quả thật đúng là không có trên thân Ứng Long.
Hắn cúi đầu nhìn xuống tinh hà mênh mông bên dưới. “Ứng Long, dù có rút hết long cân của ngươi cũng không đền nổi Vị Danh. Ngươi định bồi thường cho lão phu thế nào?”
Ứng Long chột dạ giải thích: “Ta đã thử đi xuống dưới tìm nó, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xuống thêm một bước. Lực lượng đại địa bên dưới quá mức hùng hậu.”
Lục Châu nói: “Vị Danh không chỉ là hư cấp, nó là thần binh lợi khí có thể phá tan bất kỳ tầng phòng ngự nào.”
Lợi hại vậy sao?
Ứng Long vội nói: “Ma Thần lão huynh, ngươi là chủ nhân của nó, hay ngươi thử gọi nó về xem? Nó có linh tính mà, hẳn là có thể trở về.”
“Hẳn là?” Lục Châu nhìn chằm chằm Ứng Long.
Toàn thân Ứng Long run lên, uỷ khuất nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi muốn ta làm gì cũng được hết, ta thật sự không còn cách nào.”
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi nói: “Cửu liên thế giới đang gặp nguy cơ bị hung thú xâm lấn, ngươi là kẻ đứng đầu Long tộc, nắm giữ bản lĩnh uy hiếp toàn bộ hung thú trong thiên hạ. Khi Thái Hư sụp đổ, mâu thuẫn tranh giành địa bàn giữa nhân loại và hung thú chắc chắn sẽ bộc phát…”
“Việc này cứ giao cho ta.” Hai mắt Ứng Long sáng lên, vỗ ngực nói.
“Thái Hư, bí ẩn chi địa và cửu liên rộng lớn như vậy, ngươi làm được không?” Lục Châu không hy vọng hắn hứa hẹn chuyện không làm được.
Ứng Long lộ vẻ xấu hổ nói: “Ừm… đúng là rất khó khăn.”
Lục Châu nói: “Mạnh Chương và ngươi đều là Long tộc, ngươi đến thuyết phục hắn đi.”
“Hả?” Ứng Long giật mình hô.
“Hửm?” Lục Châu cao giọng lườm hắn.
Thấy tình thế không ổn, Ứng Long lập tức cắn răng nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.”
Đúng là nghiệp chướng mà.
Có Ứng Long và Mạnh Chương uy hiếp hung thú, tuy không thể khiến nhân loại và hung thú hoà bình với nhau nhưng ít nhất sẽ không bộc phát chiến tranh cỡ lớn. Giám Binh là giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội, cũng là fan hâm mộ của Ma Thần, Tư Vô Nhai kế thừa Hoả thần Lăng Quang, cũng có thể lên tiếng hỗ trợ. Chấp Minh hoá thân thành Thất Lạc Chi Quốc, quan hệ rất tốt với Bạch Đế, ít nhất sẽ không tham dự trận chiến này. Cuộc chiến này nhân loại tạm thời đủ lực bảo vệ mình.
Thấy gương mặt Ứng Long không quá tình nguyện, Lục Châu hỏi: “Ngươi không muốn làm?”
Ứng Long thề thốt phủ nhận: “Làm gì có, ta nhất định sẽ dùng cách này để lấy công chuộc tội.”
Lục Châu gật đầu đáp: “Lão phu sẽ không làm chậm trễ việc tu hành của ngươi, chỉ cần ngươi ra mặt làm tốt hai việc này là được, những chuyện khác lão phu sẽ không hỏi tới. Nhưng nhớ kỹ, lão phu hận nhất kẻ nói không giữ lời.”
“Bản thần dù gì cũng là người đứng đầu Long tộc, nói lời sẽ giữ lời. Ta cũng không muốn làm Vị Danh rơi mất đâu, cũng may Ma Thần lão huynh chịu dùng hai việc này để tha thứ cho ta. Ta đảm bảo sẽ hoàn thành thật tốt.”
“Vậy được.” Lục Châu hài lòng gật đầu. “Ngươi tránh ra.”
Ứng Long nghi hoặc không hiểu Lục Châu muốn làm gì nhưng vẫn đứng tránh sang một bên.
Lục Châu đi tới chỗ hắn vừa đứng, nhắm mắt lại bắt đầu cảm ứng Vị Danh, trong cơ thể bắt đầu điều động lực lượng Thiên Đạo.
Lực lượng Thiên Đạo vốn là lực lượng lấy được từ vực sâu, nay trở về nơi này như cá vào trong nước, lực lượng nhanh chóng lan toả như thiên la địa võng, bao trùm toàn bộ vực sâu.
Hai mắt Lục Châu hoá thành màu xanh lam, thị lực tăng tiến đến độ mạnh chưa từng có, Lục Châu nhìn thấy một quang điểm trong tinh hà, cuối cùng khoá chặt một nguồn sáng quen thuộc.
Tại quang điểm đó, hắn cảm giác được sự tồn tại của Vị Danh.
Lục Châu gọi khẽ một tiếng: “Vị Danh.”
Chỉ thấy Vị Danh xoay tròn trong hư không mấy vòng rồi dừng lại. Lục Châu cảm giác được trong vực sâu có một quang đoàn cực nóng đang bao bọc lấy nó, trông như một cái hoả lò.
Gì đây? Lục Châu nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ hư cấp còn chưa phải là cấp cuối cùng?
Cảm ứng giữa hắn và Vị Danh vẫn tồn tại, thậm chí càng thêm khăng khít. Nhưng Vị Danh vẫn không trở về thì chỉ có một cách để giải thích, nó đang được rèn đúc, càng lúc càng mạnh dần lên.
Lục Châu mở mắt ra, không triệu hoán nữa. Ứng Long dè dặt hỏi: “Tìm về được chưa?”
Lục Châu lắc đầu. Ứng Long lại thở dài một tiếng, xem ra không còn cách nào cứu vãn.
“Ngươi đi cùng lão phu đến Thôn Than một chuyến.” Lục Châu nói.
“Được.”
Lục Châu đạp không bay vọt lên miệng vực, Ứng Long đã lấy lại được Thiên Hồn Châu, hoá thành hư ảnh theo sát phía sau.
Tại Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than.
Lục Châu và Ứng Long xuất hiện ở gần đó, nhìn toà Thiên Khải Chi Trụ cao ngất vào trong mây, Ứng Long cảm khái nói: “Không biết còn chống đỡ được bao lâu.”
Hắn vừa nói xong, phía chân trời xa xôi truyền đến tiếng vang ầm ầm như sét đánh.
Ứng Long cau mày: “Miệng ta linh dữ vậy sao?!”
Lục Châu nhìn về phía tiếng sấm nói: “Đại Uyên Hiến?”
“Không thể nào, Đại Uyên Hiến là cây trụ kiên cố nhất trong số mười cây, nếu nó xảy ra vấn đề thì Thái Hư chắc chắn sẽ sụp đổ ngay.”
Lục Châu chỉ tay về phía Thiên Khải Chi Trụ Thôn Than nói: “Giải quyết chuyện trước mắt đi đã rồi tính.”
Ứng Long gật đầu bay tới. Khi hắn xuất hiện phía trên Thiên Khải Chi Trụ, mê vụ đột nhiên rung động, hai vầng nhật nguyệt xuất hiện, toàn bộ Thôn Than sáng như ban ngày.
“Là ta đây.” Ứng Long thản nhiên nói.
“Ứng Long?” Mạnh Chương kinh ngạc nói, “Tìm ta làm gì?”
“Thiên Khải Chi Trụ sắp sập rồi, chỗ này không thích hợp để trấn thủ nữa. Hiện nay nhân loại và hung thú đại chiến rất căng thẳng, ngươi và ta phải ngăn việc này lại.”
Mạnh Chương đương nhiên cũng biết nhưng lại lắc đầu nói: “Tất cả đều là vận mệnh. Những nhân loại đáng ghét kia nên nếm chút khổ sở đi thôi.”
“Không thể nói như thế. Thái Hư mà sập thì hung thú trong bí ẩn chi địa biết đi về đâu? Đến lúc đó ngay cả ngươi cũng sẽ bị chôn ở dưới này. Hiện tại cửu liên thế giới có Ma Thần đứng đầu, thay vì giằng co với nhân loại, chúng ta tìm cách xử lý vấn đề chỗ ở vẫn tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận