Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 700

“Tạp La Nhĩ là chủ tướng liên minh giữa Lâu Lan và Nhu Lợi quốc. Ngươi là người Thâm Mục, sao lại phục tùng mệnh lệnh của hắn?”
Hắc ảnh đột nhiên cảm thấy vị lão nhân này cực kỳ khó đối phó. “Nhung Tây và Nhung Bắc liên minh với nhau, có gì kỳ quái sao?”
Lục Châu nghe vậy, vuốt râu gật đầu nói: “Hoàng cung đã sớm bị Ma Thiên Các chiếm lấy. Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”
“Ngoại trừ Cơ lão ma ra thì đám người còn lại đều là bọn già yếu tàn tật, không có gì đáng sợ.” Hắc ảnh cười khẩy đáp.
“Ngươi đã điều tra Ma Thiên Các?”
Lục Châu hơi hiếu kỳ, người này làm sao biết được Ma Thiên Các chỉ toàn một đám già yếu bệnh tật? Lời này tuy rằng khó nghe nhưng kỳ thực cũng không sai biệt lắm.
“Chuyện này có khó gì, nói thật cho ngươi biết, khắp nơi trong Thần Đô đều có người của chúng ta.”
Lục Châu nghẹn lời.
Tuy nói cài gián điệp vào địch quốc là thủ đoạn thường thấy ở mỗi quốc gia, nhưng loại gián điệp đầy đường thế này đúng là rất hiếm thấy.
“Rất tốt.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Động tác này doạ hắc ảnh nhảy lên, hắn trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích!”
“Hửm?”
“Lão già, chiếc rương đang ở đâu?” Giọng hắc ảnh trầm thấp đầy kiềm nén.
“Trong tay lão phu.”
Nghe vậy hắc ảnh lộ vẻ mừng rỡ, vội nói: “Tốt lắm, giao chiếc rương ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
Hắc ảnh kỳ thật đã động sát tâm, khi trả lời mấy câu hỏi kia, hắn biết mình nhất định phải giải quyết lão già này.
Hai chân hắn đạp mạnh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút ra chuỷ thủ! Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương mà không gây ra động tĩnh.
Lục Châu khẽ nhấc tay đẩy ra một chưởng. Đại Vô Uý Ấn xuất hiện, kim quang bắn ra bốn phía, chỉ có một tí xíu lam sắc trộn lẫn trong đó.
Hắc ảnh kinh hãi, trở tay không kịp.
Ầm!
Đại Vô Uý Ấn đánh lên mặt hắn, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài. Thủ ấn phá tan cửa phòng đánh hắn bay ra ngoài bậc thềm bên ngoài đại điện rồi lăn lông lốc xuống sân.
Hắc ảnh kêu lên một tiếng đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương, hắn phun ra một ngụm máu.
“Thật mạnh!”
Hắn che ngực bò dậy định bỏ chạy.
“Lão phu muốn xem xem ngươi chạy đi đâu.”
Lục Châu tung người bay ra ngoài, pháp thân ngũ diệp xuất hiện.
Ông!
Pháp thân lóng lánh kim quang lập tức rọi sáng Đại Chính Cung và quảng trường bên ngoài cung điện.
Đám cấm vệ quân và các tu hành giả gần đó đều cấp tốc chạy đến.
Lục Châu bay ra ngoài với tốc độ nhanh như thiểm điện, phát hiện người Thâm Mục đang vội vã phi hành, lập tức đánh ra một chưởng.
Tên gián điệp người Thâm Mục hoảng hốt gọi ra pháp thân Báo Vương lục diệp.
“Thì ra là thế.”
Ầm! Chưởng ấn đánh vào pháp thân Báo Vương lục diệp.
Lúc này trên bầu trời đã xuất hiện không ít thân ảnh, các đồ đệ cũng bị động tĩnh khổng lồ gọi tới.
Người Thâm Mục tiếp tục phi hành với tốc độ cực nhanh, hắn quay đầu nói: “Đáng tiếc ngươi không phải Cơ lão ma! Muốn bắt ta? Ngươi còn kém xa lắm!”
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu nâng tay ném ra một tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc. Đây là tấm thẻ còn tồn kho, chỉ có xác suất 30% đánh trúng đối thủ.
Tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc thứ nhất vừa ném ra, Lục Châu lại ném ra tấm thứ hai!
Hai Lồng Giam Trói Buộc vuông vức truy kích về phía người Thâm Mục. Hắn quay đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Cái thứ gì thế này?”
Lồng giam bay tới giáng từ trên trời xuống, bao phủ toàn thân người Thâm Mục. Kim quang sáng rực biến thành tấm lưới bọc lấy hắn.
Ầm! Tấm thẻ vỡ vụn.
Tấm thẻ thứ hai rất nhanh đã đánh tới, nhưng hệt như lần trước, nó cũng vỡ vụn.
Người Thâm Mục khẽ sửng sốt rồi cười ha hả: “Phô trương thanh thế, thì ra chỉ có hình thức mà thôi. Lão già, lần sau ta sẽ đến tìm ngươi. Cáo từ!”
Lục Châu nhìn một màn này, có chút cạn lời không biết nói gì. Gia hoả này thật là may mắn!
Lục Châu nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện Vị Danh Cung rồi đạp không bay lên đỉnh Đại Chính Cung, dõi mắt nhìn về phía pháp thân Báo Vương đã chạy đến nơi xa,
Lúc này các đồ đệ đã chạy tới, cấm vệ quân và cao thủ đại nội cũng lăng không xuất hiện, vừa kịp nhìn thấy một màn này.
Lục Châu trấn định tự nhiên kéo căng dây cung. Giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một tia tiễn cương.
Ầm!
Tiễn cương rời khỏi dây cung, thế như bài sơn đảo hải bắn về phía lưng người Thâm Mục.
Phốc! Không có gì bất ngờ, người Thâm Mục lập tức bị tiễn cương đánh trúng, rơi thẳng xuống đất.
Đám cao thủ đại nội nhìn Lục Châu đầy kính sợ, không dám nói một lời, đồng thời nhìn về phía kẻ vừa rơi xuống kia, âm thầm tự nhủ, thằng mù nào tự chui đầu vào họng súng thế không biết?
Đoan Mộc Sinh thấy thế bèn nói: “Để đồ nhi đi tóm hắn!” Nói xong liền bay về phía đó.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung rồi hờ hững nhìn đám cao thủ đại nội xung quanh. “Còn thất thần cái gì? Chẳng lẽ lại để lão phu thay các ngươi bắt trộm?”
“Vâng vâng vâng, thuộc hạ đi ngay, đi ngay!”
Cao thủ đại nội bốn phía lập tức tản đi lùng trộm. Có người hạ lệnh: “Phong toả Hoàng thành, không được để kẻ nào chạy thoát, bắt thích khách!”
Dựa vào âm thanh lúc trước Lục Châu nghe được, lần này lẻn vào Hoàng cung có khoảng năm tên dị tộc. Nếu triệt để phong toả Hoàng thành và nghiêm ngặt truy tra thì muốn bắt bọn hắn cũng không khó.
Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh xách tên gián điệp người Thâm Mục bay trở về, ném xuống trước cửa đại điện Đại Chính Cung.
Người Thâm Mục rơi xuống đất hét thảm một tiếng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đám người cảm thấy rất kỳ quái. Trúng một tiễn của cửu diệp mà hắn còn sống được? Bèn cúi đầu quan sát kỹ, sau đó mới nhận ra mũi tên kia đâm vào phần bụng hắn, đan điền khí hải bị phá, tên trộm đã chẳng còn tu vi nhưng không đến mức bị giết chết.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía người Thâm Mục.
Danh tính: Lỗ Lực.
Thân phận: Thâm Mục.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
“Ngươi tên gì?”
Lỗ Lực rụt người về sau, không trả lời câu hỏi của Lục Châu mà lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi không phải là… ngũ diệp?”
Đoan Mộc Sinh nhướng mày đá hắn một cú.
Ui da !
Đá xong, Đoan Mộc Sinh mới nghiêm túc nói: “Gia sư đã là cửu diệp từ lâu, ngươi còn dám vũ nhục lão nhân gia người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận