Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 619

Thừa Hoàng nhìn về phía ao nước, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Thiên Tâm suy đoán: “Ngươi muốn ta đột phá cửu diệp?”
Thừa Hoàng không phản ứng.
“Ngươi thật ngốc, thế gian này làm gì có cửu diệp, lên được bát diệp ta đã rất thoả mãn rồi.”
Thừa Hoàng phát ra tiếng kêu trầm thấp. Đáng tiếc Diệp Thiên Tâm không hiểu ý nó.
“Đi thôi nào, cùng lên.”
Diệp Thiên Tâm bay lên lưng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng đạp không bay lên, toàn thân như mũi tên bắn xuyên qua từng tầng mây mù, xuyên qua vực sâu vô tận…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã qua hai tháng.
Trong mật thất Ma Thiên Các.
Lục Châu lại tiến vào cảnh giới vong ngã lần nữa, toàn thân được quang hoa màu xanh lam bao bọc lấy.
Đúng lúc này Hệ thống vang lên tiếng thông báo.
[Ting ! Hệ thống thăng cấp quyền hạn thành công.].
[Thiên Thư Tam Quyển, đẳng cấp Nhân Tự Quyển được đề thăng.].
[Phạm vi bao trùm của Hệ thống được đề thăng, có thể sẽ tiêu hao lực lượng phi phàm của Thiên thư.].
[Gia tăng số lượng chủng loại thẻ đạo cụ, có thể tăng giá cả tương ứng.].
Tiếng thông báo vang lên liên tiếp bên tai Lục Châu nhưng dường như hắn không nghe thấy mà vẫn đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội.
Các ký hiệu trong Địa Tự Quyển không ngừng xao động, lực lượng phi phàm của Nhân Tự Quyển và lực lượng phi phàm của Địa Tự Quyển dần dần hoà làm một thể.
...
Cùng lúc đó, dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lại xuất hiện.
“Bệ hạ, thời gian ước định với Cơ lão ma đã tới. Nếu hắn vẫn không muốn gặp chúng ta thì phải làm sao?” Tô Thánh hỏi.
Lưu Qua liếc mắt nhìn Tô Thánh. “Tô thống lĩnh, chú ý cách xưng hô của ngươi.”
Tô Thánh nghe vậy vội đáp: “Thần biết tội.”
Cổ Nhất Nhiên nói: “Tô huynh quá lo lắng rồi. Cơ tiền bối tuy là ma đạo nhưng theo ta được biết thì hắn là một người rất giữ chữ tín.”
“Chỉ mong là vậy.” Tô Thánh đáp.
Nếu là trước kia, Lưu Qua có lẽ sẽ phát biểu mấy câu về Cơ Thiên Đạo, dù sao hai người bọn họ biết nhau từ rất lâu rồi. Lưu Qua tự nhận mình cũng khá hiểu Cơ Thiên Đạo, nhưng sau lần gặp vừa rồi Lưu Qua mới giật mình nhận ra, chủ nhân Ma Thiên Các không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn.
Lưu Qua đi về phía tầng bình chướng Kim Đình Sơn. Tô Thánh hiểu ý, chắp tay truyền âm vọng lên núi:
“Thống lĩnh trấn thủ cửa tây bắc hoàng thành Tô Thánh cầu kiến Cơ tiền bối.”
Câu nói ẩn chứa nguyên khí hùng hồn nhưng không có lực sát thương. Sóng âm càn quét lên Kim Đình Sơn rồi tiêu tán trong dãy núi chập trùng.
Không bao lâu sau, một thân ảnh từ trên núi bay xuống, người đó chính là Minh Thế Nhân.
“Thật ngại quá, có thể quay lại vào hôm khác được không?”
Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đầu đầy nghi hoặc.
Ba người hoàn toàn ngơ ngác. Đã hẹn nhau rồi, giờ bảo không gặp là thế nào?
“Tứ tiên sinh, Cơ tiền bối đã chính miệng ước hẹn, sao có thể nói đổi là đổi?” Tô Thánh nói.
Đại khái là vì biết đến sự tồn tại của chiếc rương nên thái độ nói chuyện của Tô Thánh với Minh Thế Nhân có vẻ cường thế hơn trước. Lại thêm lần trước bị đánh cho một chưởng, trong lòng Tô Thánh vẫn luôn không cam tâm.
Minh Thế Nhân khoanh tay cười đáp: “Là ta đổi.”
“Ngươi?”
“Gia sư lớn tuổi, thời gian bế quan không tính toán chuẩn xác, mong bệ hạ thông cảm.” Minh Thế Nhân nói.
Tô Thánh nhướng mày: “Đã ước định xong xuôi, sao có thể bội ước!”
“Hắc… ta không cho ngươi vào thì liên quan gì đến sư phụ ta?” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía bình chướng. “Ngươi muốn xông vào không?”
Minh Thế Nhân tỏ vẻ ta đây không giữ lời đấy thì làm sao khiến Tô Thánh tức giận không thôi.
Khi Tô Thánh vừa định bước lên lý luận một trận thì Lưu Qua chợt giơ tay ngăn lại. “Được, ngày mai Cô lại đến.”
Sáng sớm hôm sau.
Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cùng mấy tên thị vệ lại xuất hiện dưới chân núi.
Tô Thánh tiếp tục dùng phương thức truyền âm lên Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân cũng đúng hẹn bay xuống, lăng không lơ lửng nói:
“Thật xin lỗi… hay là ngày khác lại tới?” Lần này hắn nói thẳng vào vấn đề.
“Tứ tiên sinh, hôm qua ngươi đã hẹn, hôm nay lại tiếp tục muốn dời ngày? Nói chuyện không giữ lời e là không hay.” Tô Thánh nói.
Minh Thế Nhân nhún vai. “Ta đâu có nhận mình là người biết giữ lời.”
“Ngươi !”
Đây là lần đầu tiên Tô Thánh gặp được người không biết xấu hổ như vậy. Dẫu cho hắn là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, là một trong bát đại thống lĩnh thì giờ phút này cũng cảm thấy hết sức bất lực.
Lưu Qua bỗng chắp tay nói: “Vậy ngươi nói xem khi nào mới gặp được?”
Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hay là… một năm sau?”
Thấy Lưu Qua nhướng mày, Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói: “Chỉ đùa chút thôi, ngày mai các vị quay lại đi.”
Quá tam ba bận, Lưu Qua đương nhiên không cho hắn cơ hội chơi trò xảo quyệt, lập tức nói:
“Nếu ngày mai vẫn như thế này thì tính sao?”
“Ngài có vẻ là người nói đạo lý, không giống hắn ta. Chuyện ngày mai đương nhiên là để ngày mai tính, chứ ai mà biết trước được.”
Đúng là một tên ma đầu giảo hoạt.
Lưu Qua nói: “Vậy làm phiền ngươi thông báo cho Cơ huynh, ngày mai Cô sẽ lại đến bái phỏng.”
Lần trước Lưu Qua chẳng nói lời nào, lần này tự mình mở miệng, cũng có nghĩa là ngày mai hắn nhất định sẽ lên núi.
Minh Thế Nhân đáp: “Bệ hạ đi thong thả, ta sẽ truyền lời lại cho sư phụ.”
Đám người Lưu Qua xoay người rời đi. Minh Thế Nhân thở phào một hơi, cấp tốc quay về Ma Thiên Các.
Về đến bên ngoài mật thất, Minh Thế Nhân đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng.
Làm sao đây, làm sao đây…
Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng đến mật thất chờ sư phụ xuất quan, vấn đề là bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Minh Thế Nhân đứng ngoài cửa mật thất khẽ gọi hai tiếng, không thấy sư phụ đáp lời bèn tự nhủ: “Chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đối phó.”
Nay bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các giỏi lắm cũng mới trùng tu tới tứ diệp. Đoan Mộc Sinh, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt cũng trảm kim liên trùng tu, thực lực như vậy làm sao có thể chấn nhiếp đám người Lưu Qua.
Minh Thế Nhân nghĩ ngợi một lát, quyết định gửi phi thư tìm người hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận