Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 769

Năm người gian nan bò dậy, tụ tập lại một chỗ, căng thẳng nhìn Lục Châu như lâm đại địch.
Lục Châu chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu Bá Nạp gia tộc đã lựa chọn như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện rất đông vu sư đang không ngừng duy trì tầng bình chướng vu thuật, số lượng càng lúc càng nhiều.
Quốc vương An Quy ngẩng đầu nhìn, lập tức nhíu mày hỏi: “Kẻ nào đang điều động quân thủ thành?”
Giữa bầu trời, một thân ảnh tiến vào bên trong đại trận vu thuật, toàn thân chìm trong quang mang màu tím, mặc áo choàng tím và đội mũ trùm che kín mặt.
Hắn lăng không lơ lửng quan sát tình cảnh bên dưới, trong mắt hiện ra hồng quang nhàn nhạt, cả gương mặt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ ảo không thể thấy rõ.
“Đệ nhất cửu diệp Đại Viêm… uy phong thật lớn.”
Vu sư thần bí vừa xuất hiện, đám quan viên Lâu Lan, Lan Hải và bốn tên thuộc hạ lập tức quỳ một gối xuống, thành kính hành lễ:
“Bái kiến quốc sư đại nhân!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hư ảnh kia, thản nhiên nói: “Khương Văn Hư, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện.”
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải bước tới đứng sau lưng Lục Châu, cảnh giác nhìn bốn phía.
An Quy thất thanh thốt lên: “Quốc sư, thật… là ngài?”
Hư ảnh thần bí xuất hiện khiến quốc vương Lâu Lan khó thể tin nổi, tinh thần rung động mạnh. Lâu Lan có được như ngày hôm nay hoàn toàn không thể bỏ qua công lao của quốc sư đại nhân.
Trong tầng bình chướng vu thuật trên không trung, hư ảnh khẽ gật đầu nói: “Chính ta yêu cầu Bá Nạp gia tộc bảo vệ quả cầu thuỷ tinh. Bệ hạ, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
An Quy lúng túng nở nụ cười: “Quốc sư đại nhân làm việc đương nhiên là có lý do chính đáng. Bản vương sao có thể trách tội!”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái. Thái độ thay đổi nhanh như vậy không thấy ngượng sao?
“An Quy bệ hạ, ngươi đã hứa hẹn với gia sư…” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
“Bản vương đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn, nhưng có rất nhiều việc ở Lâu Lan đều do quốc sư làm chủ.”
Hay cho một tên hai mặt!
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Lục Châu đều đã quá quen với việc này. Mọi đạo lý trên đời đều phải dựa vào nắm đấm. Nắm đấm không đủ mạnh thì có nói nhiều đạo lý cỡ nào cũng không có ý nghĩa.
Thái độ của An Quy thay đổi Lục Châu cũng đã sớm dự liệu được.
Lục Châu nhìn lên hư ảnh trên bầu trời, khẽ nói: “Khương Văn Hư, lão phu chờ ngươi đã lâu.”
“Bản quốc sư cũng thế.”
“Thời đại trảm kim liên đã mở, ai cũng hướng đến tu vi cửu diệp, một mình ngươi còn ngăn chặn được sao?”
Giọng Khương Văn Hư trầm thấp khàn khàn đáp lại:
“Ta hao tốn hết mấy trăm năm ngăn cản mười hai nước và Đại Viêm không được xuất hiện cửu diệp… Trước đây như vậy, về sau cũng thế.”
“Chỉ vì lòng riêng của ngươi?”
“Lòng riêng của ta?” Khương Văn Hư cao giọng nói, “Một khi cửu diệp xuất thế, tai nạn sẽ giáng xuống. Đến lúc đó nhân loại gặp phải tai hoạ ngập đầu, mà ngươi vì mộng tưởng của bản thân lại cố ý tấn thăng cửu diệp. Rốt cuộc ai mới là người có lòng riêng?”
“Tai nạn?” Lục Châu nhìn Khương Văn Hư. “Từ khi loài người được sinh ra đã đón nhận vô số tai ương hạo kiếp. Con người nhờ có đủ loại tai nạn mới có thể tiến bộ đến ngày hôm nay. Hồng liên địa giới có cửu diệp, thậm chí là thập diệp chính là ví dụ tốt nhất!”
Nghe vậy, hai mắt Khương Văn Hư càng sáng hơn. “Ngươi biết về hồng liên bao nhiêu chứ? Chỉ biết một mà không biết hai. Cái gọi là cửu diệp thập diệp đó phải trả giá đắt cỡ nào ngươi có biết không? Vì nó mà hàng năm con người phải chết vô số, ngươi còn muốn nhắm mắt làm ngơ?”
“Chính bởi vì có loại người như ngươi tồn tại nên con người mới không đủ cường đại!” Lục Châu trầm giọng nói.
Nếu con người đủ mạnh mẽ thì cần gì phải sợ hung thú nữa?
“Hử?” Khương Văn Hư nhất thời sửng sốt.
Nhớ lại ba lần trước gặp mặt Cơ Thiên Đạo, trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc khó hiểu. Cơ Thiên Đạo từ bao giờ lại biết ăn nói như thế? Xem ra cũng hiểu biết không ít về hồng liên địa giới.
“Thôi được rồi, đã không hợp ý thì có nói nữa cũng bằng thừa.”
Trên bầu trời có rất nhiều tu hành giả đang không ngừng bay về phía bình chướng. Bốn tu hành giả cường đại vọt về phía Khương Văn Hư.
“Thâm Mục quốc đã vào vị trí.”
“Võ Tràng quốc đã vào vị trí.”
“Nhiếp Nhĩ quốc đã vào vị trí.”
“Trường cổ quốc đã vào vị trí.”
“Xin quốc sư đại nhân phân phó.” Bốn đại tu hành giả khom người nói.
Tộc trưởng Lan Hải của Bá Nạp gia tộc cũng quỳ xuống nói: “Xin quốc sư đại nhân làm chủ cho Bá Nạp gia tộc!”
Khương Văn Hư nhàn nhạt nhìn về phía Lan Hải. “Được.”
Lan Hải kinh hỉ vô cùng: “Đa tạ quốc sư đại nhân. Các thế hệ của Bá Nạp gia tộc đều nghe lời quốc sư đại nhân dạy bảo, thề sống chết bảo vệ bí mật của thuỷ tinh cầu!”
Khương Văn Hư quan sát đám người rồi cất cao giọng nói:
“Cơ Thiên Đạo, trước kia ngươi hứa hẹn không đột phá cửu diệp nhưng lại vi phạm hết lần này đến lần khác, vậy ta sẽ phải ra tay diệt trừ ngươi! Thất quốc liên minh đã tới Đại Viêm, còn lại tứ quốc đã bao vây cổ thành Lâu Lan. Sau khi ngươi chết, ta sẽ phong ấn nơi này… Tên của ngươi sẽ không xuất hiện trong bất kỳ điển tịch nào của tu hành giới nữa.”
Nói xong, hắn phất tay.
An Quy vội vàng khom người nói với Lục Châu: “Bản vương cũng là bất đắc dĩ, mong thứ lỗi.”
Các quan viên khác thấy vậy bèn lên tiếng: “Bệ hạ, ta cảm thấy quốc sư đại nhân nói có lý…”
“Quốc sư đại nhân, mong ngài làm chủ cho Lâu Lan!”
Đám người lần lượt tỏ thái độ, tu hành giả trên không trung cũng tụ tập về bình chướng ngày càng nhiều. Tứ quốc liên minh cũng lần lượt chạy tới vương thành.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hư ảnh Khương Văn Hư: “Lão phu muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì?!”
Năm ngón tay hiện ra lam quang, giữa các ngón tay hiện ra bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí bay về phía Khương Văn Hư.
Chưởng ấn xuyên qua hư ảnh của Khương Văn Hư rồi đụng vào tầng bình chướng trên bầu trời. Oanh! Bình chướng tản ra một đạo gợn sóng.
Quả nhiên là sử dụng vu thuật để tạo thành hình chiếu, vừa có lợi vừa có hại. Hại ở chỗ không thể giết được Khương Văn Hư, lợi ở chỗ đám người này đều không đáng nhắc tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận