Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 275: Không ngừng dạy dỗ

Cương ấn vừa đánh vào, một màn quỷ dị xuất hiện.
Trên lưng Tư Vô Nhai đột nhiên bắn ngược ra một đạo cương khí.
Ầm!
Vân Sơn đạo trưởng đứng ở khoảng cách gần, chưa kịp phản ứng cũng không kịp phòng bị gì đã bị đạo kim quang bắn ngược vào lồng ngực.
Cả người hắn bay ra ngoài.
Tiểu trúc thanh tĩnh vốn được kiến tạo bằng gỗ, cú va chạm này đã khiến một cây cột bị gãy ngang rơi xuống.
Tư Vô Nhai không có cảm giác gì…
Hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Vu Chính Hải lại càng kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh Trương Viễn Sơn hỏi han: “Đạo trưởng?”
Trương Vân Sơn đang rất đau, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, nhưng vừa nghe tiếng Vu Chính Hải hắn đã lập tức ngẩng đầu cười nói:
“Bần đạo không sao, bần đạo chỉ đang thử xem uy lực của thần chú này như thế nào mà thôi… Khi giải khai sẽ càng nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi… mời đạo trưởng.” Vu Chính Hải lại làm tư thế mời.
Trương Vân Sơn nhẹ nhàng đứng lên, bước tới sau lưng Tư Vô Nhai.
Ngã một lần sẽ khôn hơn.
Có vết xe đổ lúc trước, hắn không còn dám khinh thường đạo Phược Thân Thần Chú này nữa.
“Hay cho một chiêu Phược Thân Thần Chú… Bần đạo giải khai Phược Thân Thần Chú rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp phải phản phệ như thế này.”
Vân Sơn đạo trưởng đặt phất trần xuống, hai tay nâng lên tạo ra hai đạo cương ấn toả kim quang.
Kim quang lúc này rực rỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm vào lưng Tư Vô Nhai, trầm giọng nói: “Phá!”
Song chưởng bắn ra!
Ầm!
Cương ấn toả kim quang vừa chạm vào lưng Tư Vô Nhai, đột nhiên một tầng cương khí thiết diện xuất hiện!
Tư Vô Nhai bị lực lượng trong cương ấn đẩy ngã, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Trương Vân Sơn lại bị bắn ngược ra ngoài hệt như lúc nãy, miệng phun ra một ngụm máu!
“Thất sư đệ!”
Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, bàn tay vung lên.
Cương khí nhẹ nhàng đỡ lấy Tư Vô Nhai, thuận thế đặt hắn ngồi lại trên phản.
Vu Chính Hải không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến tình huống của Trương Vân Sơn.
Hắn kiểm tra tình trạng hiện tại của Tư Vô Nhai…
Sắc mặt Tư Vô Nhai trắng bệch, khoé miệng chảy ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Cùng lúc đó.
[Ting ! trừng trị nghiệt đồ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
“Vọng tưởng giải khai Phược Thân Thần Chú?”
Lục Châu lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Kệ hắn vậy.
Việc dạy dỗ phải thực hiện không ngừng.
Giải khai Phược Thân Thần Chú thất bại, gặp phản phệ dẫn tới bị thương xem như là trừng phạt nghiệt đồ.
Lông mày Vu Chính Hải nhíu chặt.
Trương Vân Sơn đạo trưởng là do hắn đưa tới, Tư Vô Nhai bị thương hắn khó thoát được trách nhiệm.
Huống chi Phược Thân Thần Chú trên người Tư Vô Nhai lại là vì cứu hắn nên mới trúng phải.
Bây giờ hắn không chỉ không giải khai được thần chú mà còn làm hại Tư Vô Nhai bị thương.
Sao Vu Chính Hải có thể không áy náy?
“Đại sư huynh, ta không sao. Chỉ là hơi bất ngờ.” Tư Vô Nhai ngồi dậy, lau đi vết máu trên khoé môi.
Vu Chính Hải khẽ hừ một tiếng rồi bước tới bên cạnh Vân Sơn đạo trưởng. “Trương Vân Sơn.”
Trương Vân Sơn cảm thấy ngữ khí của Vu Chính Hải có điểm không đúng, tim hắn thót lại, vội vàng đứng lên lau máu trên môi rồi giải thích:
“Xin cho bần đạo một cơ hội nữa! Bần đạo nhất thời chủ quan, không ngờ thần chú này lại cường đại đến thế. Bần đạo chưa bao giờ gặp phải loại thần chú như thế, lại còn có lực lượng phản phệ!”
Vu Chính Hải nghe vậy, đạm mạc nói: “Kẻ yếu luôn viện ra rất nhiều lý do.”
“Vu giáo chủ…”
“Bản toạ đã cho ngươi cơ hội… Đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng.”
“Ngươi…” Trương Vân Sơn đã nghe hiểu ý tứ trong câu nói này.
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn trầm giọng nói: “Ngươi đã đáp ứng bần đạo, chỉ cần bần đạo giải khai được thần chú thì ân oán giữa U Minh Giáo và Thiên Sư Đạo sẽ được xoá bỏ. Giờ ngươi muốn lật lọng sao?”
Vu Chính Hải không thèm nhiều lời với hắn, chỉ khẽ phất tay: “Tiễn hắn lên đường.”
Một thân ảnh loé lên, không gian phảng phất như bị vặn vẹo.
Ầm!
Trương Vân Sơn bị cương khí đánh thẳng vào lồng ngực, bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh dần dần hiện rõ, gương mặt nghiêm nghị của Hoa Trọng Dương xuất hiện.
“Ngươi không chỉ phá không được thần chú, còn muốn thừa cơ mưu hại thất tiên sinh!”
Trương Vân Sơn phun ra một ngụm máu tươi, lồm cồm bò dậy bỏ chạy thật nhanh!
Hoa Trọng Dương tiếp tục nói: “Khi giải khai thần chú, ngươi lén lút gieo vào người thất tiên sinh một thần chú khác nên mới xuất hiện lực lượng phản phệ! Cho nên… ngươi chết không oan chút nào!”
Thân ảnh Hoa Trọng Dương biến mất tại chỗ.
Một giây sau đã xuất hiện trên đầu Trương Vân Sơn.
Pháp thân hiện ra đánh mạnh xuống kẻ bên dưới!
Tư Vô Nhai không nhìn cảnh tượng này mà lắc đầu nói: “Cần gì chứ?”
Vu Chính Hải đáp: “Ta tự có phân tấc.”
“Huynh định ra tay với Thiên Sư Đạo?”
Vu Chính Hải lắc đầu nói thẳng: “Một đoạn nhạc đệm mà thôi. Hắn muốn chết thì ta thành toàn cho hắn.”
Tư Vô Nhai trầm mặc.
Vu Chính Hải thở dài. “Chỉ là ta thật không ngờ thần chú này lại cường đại như thế, ngay cả Trương Vân Sơn cũng không giải được! Suýt chút nữa sư huynh đã hại đệ rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tư Vô Nhai đáp. “Đã nhiều năm qua ta không dùng tới vũ lực.”
“Thất sư đệ có lòng dạ như thế… không vào U Minh Giáo thật là đáng tiếc! Chức quân sư này ngoài đệ ra chẳng còn ai xứng đáng.” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Từ khi hai huynh đệ rời khỏi Ma Thiên Các đến nay, năm nào sư huynh cũng nhắc tới việc mời chào hắn làm quân sư.
Tư Vô Nhai vội vàng chuyển đề tài. “Trước đây không lâu nhị sư huynh đã đến tiểu trúc làm khách.”
“Ồ?”
“Huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho đại sư huynh. Huynh ấy nói là, bảo đao muốn giữ được độ sắc bén thì phải thường xuyên ma luyện. Nửa năm sau, huynh ấy muốn đánh với huynh một trận.” Tư Vô Nhai không hề có ý giấu giếm hay bẻ cong sự thật, hoàn toàn truyền đạt lại nguyên văn lời Ngu Thượng Nhung.
Vu Chính Hải bật cười ha hả…
Bên tai truyền tới tiếng Hoa Trọng Dương cường thế nghiền ép Trương Vân Sơn.
“Đang có ý này.” Vu Chính Hải nói.
“Sư phụ từng nói… một khi vào Ma Thiên Các, quyết không cho phép đồng môn tàn sát lẫn nhau, những chuyện khác người sẽ không hỏi tới. Từ trước tới nay đây vẫn là thiết luật duy nhất của Ma Thiên Các. Sư huynh… thật sự đáp ứng sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Lời này đệ nên nói với nhị sư đệ ấy.” Vu Chính Hải nói.
“Nhưng mà huynh mới là đại sư huynh…”
Đúng vậy…
Huynh mới là đại sư huynh.
Làm lão đại thì phải biết nhường nhịn.
Làm lão đại thì phải bao dung.
Làm lão đại thì phải có năng lực bảo vệ sư đệ sư muội.
Mỗi khi Vu Chính Hải nghĩ tới những điều này, hắn sẽ trầm mặc rất lâu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Một lát sau.
Vu Chính Hải mới vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai rồi vừa bước ra khỏi tiểu trúc vừa nói:
“Đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa. Ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp giải khai thần chú trên người đệ.”
“Sư huynh không cần hao tâm tổn trí như thế, tự ta sẽ nghĩ biện pháp giải khai. Có lẽ thần chú này do chính tay sư phụ thi triển thì chỉ có người là giải khai được thôi.”
Vu Chính Hải dừng bước, hỏi lại:
“Đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói, chắp tay chào Vu Chính Hải: “Cung tiễn sư huynh.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Tựa như nghĩ tới chuyện gì, hắn đứng dậy đi đến trước bàn, nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ đang trải rộng trên mặt bàn.
“Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đặt chung một chỗ với bản đồ da dê cổ…”
Lục Châu quan sát bản đồ một lúc rồi thì thầm: “Như vậy vị trí của một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên khác đang ở trong hoàng cung?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận