Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1730: Cân bằng giả đến kim liên giới

Kiếm cương nở rộ phía hậu sơn, bay tới bay lui không ngừng nghỉ.
Phan Trọng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị tiên sinh lại luyện kiếm một mình rồi.”
Chu Kỷ Phong từ xa đi tới, cũng thở dài: “Chúng ta đương nhiên minh bạch đạo lý này.”
Hắn vừa nói xong, thân ảnh Vu Chính Hải đã xuất hiện ở phía xa.
“Đại tiên sinh.” Hai người đồng thời hành lễ.
Vu Chính Hải gật đầu rồi hỏi: “Lão nhị đâu?”
“Đang luyện kiếm một mình ở hậu sơn.” Phan Trọng đáp.
Vu Chính Hải căn dặn: “Cái chết của lão thất đả kích hắn rất nhiều. Sau này ở trước mặt hắn đừng bao giờ nhắc lại ba chữ Tư Vô Nhai nữa.”
“Vâng.” Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
Vô Tận Hải.
Dưới đáy biển hắc ám băng lãnh, thỉnh thoảng lại có hải thú bơi tới bơi lui. Một số con hải thú có khứu giác nhạy bén đột nhiên ngửi được mùi thơm, từ từ tụ tập lại.
Đám hải thú kết thành từng đoàn từng đội bơi qua bơi lại, tìm kiếm xem mùi hương đó đến từ đâu. Cuối cùng bọn nó cũng tìm tới đáy biển.
Ở dưới đó có một cỗ quan tài màu đen đang phát sáng. Mùi thơm toả ra từ chính cỗ quan tài này.
Đám hải thú đói bụng bắt đầu trở nên điên cuồng, không ngừng va chạm vào quan tài.
Ầm! Ầm!
Đường vân trên quan tài thỉnh thoảng tản mát ra từng đạo cương ấn đánh giết đám hải thú nhỏ yếu. Máu tươi lan tràn, càng lúc càng thu hút nhiều hải thú tới.
Hàng trăm ngàn con hải thú đang không ngừng công kích cỗ quan tài.
Rắc!
Một vết nứt xuất hiện, mùi thơm kia lại càng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết khiến đám hải thú đã mất đi lý trí. Chúng hân hoan nhào tới, điên cuồng va đập.
Phanh phanh phanh…
Thậm chí bọn chúng đã bắt đầu nội đấu với nhau, quay sang cắn xé đối thủ một mất một còn để tranh giành mỹ vị kia.
Nước biển hoá thành màu máu.
Rắc !
Quan tài lại nứt ra một đường!
Khi đám hải thú rỏ dãi vọt tới, một con hải thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện, công kích đàn thú.
Oanh! Một cú đập đã đánh chết gần vạn con.
Nước biển văng lên tận trời, mùi máu tươi gay mũi đến khó thở. Đám hải thú cường đại vì tham lam mà phải táng mệnh trong chính đại dương của chúng.
Vô số hải thú di động khiến sóng biển dâng cao như núi, ồ ạt đánh về phía đất liền. Rốt cuộc có không ít tu hành giả gan lớn bay tới xem xét, vừa nhìn đã tim đập chân run.
Mặt biển đỏ rực một màu máu tựa như tận thế giáng lâm, doạ đám tu hành giả hoảng hốt bỏ chạy không còn một mống.
Lời đồn lập tức nổi lên, có người nói là hải thú tập kích, có người nói là huyết hải hàng lâm, ông trời muốn trừng phạt con người.
Dưới đáy Vô Tận Hải, con quái vật khổng lồ kia cắn vào quan tài, xua đuổi bầy cá xung quanh rồi trồi lên mặt biển, bơi về phương xa.
...
Trên sườn núi Kim Đình Sơn.
Vu Chính Hải đang cầm Bích Ngọc Đao vung lên chém xuống, cứ thế làm không biết bao nhiêu lần, tới khi toàn thân tê liệt mới dừng lại ngồi xuống đất.
Một nữ đệ tử đi tới, khom người nói: “Đại tiên sinh, Thần Đô có báo cáo.”
“Thần Đô?”
“Là từ hộ pháp trước đây của U Minh Giáo, Hoa Trọng Dương.”
“Đọc đi.”
Cho dù là thư của đồng đội cũ, tâm tình Vu Chính Hải cũng trầm mặc không tạo thành một tia gợn sóng nào.
“Vô Tận Hải xảy ra dị tượng, huyết hải chảy ngược, bách tính và tu hành giả rất khủng hoảng.”
“Dị tượng?” Vu Chính Hải nhíu mày nói, “Ta đi xem một chút.”
Nói xong, hắn lập tức rời khỏi Ma Thiên Các, lao về phía Vô Tận Hải.
Vu Chính Hải toàn lực phi hành, nửa ngày sau đã tới bờ biển. Hắn nhìn thấy có không ít tu hành giả đang lăng không lơ lửng nhìn ra mặt biển đỏ rực ở đằng xa.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Một người nói.
“Có rất nhiều thi thể hải thú nổi lên mặt nước, có lẽ là hải thú nội đấu, không nên bị lời đồn lừa gạt.”
Một người từ phía Vô Tận Hải bay trở về, nói với mọi người: “Có hải thú cấp thú hoàng đã doạ đám hải thú cấp thấp chạy trốn, nó đang bơi về phía đông.”
Vu Chính Hải bỗng cảm thấy không ổn, thân thể hoá thành một đạo tàn ảnh vọt về phía Vô Tận Hải.
Hắn bay đến vị trí chôn cất quan tài Tư Vô Nhai, phát hiện nơi này toàn là thi thể hải thú, mặt biển đỏ rực một màu. Sắc mặt Vu Chính Hải cứng ngắc, mi mắt giần giận, tức giận gào lên: “Thất sư đệ!!”
Hắn tức giận vung đao. Đao cương ngàn trượng từ trên trời giáng xuống như muốn chém đôi đại hải.
Ầm!
Nước biển văng lên tận trời, đáng tiếc Vô Tận Hải quá sâu, rất nhanh nước biển lại lấp trở về.
Vu Chính Hải điên cuồng vung đao, nhưng mặc cho hắn thi triển ngàn vạn đao cương cũng không làm nên chuyện gì.
Chém nửa canh giờ, Vu Chính Hải không thể không từ bỏ, bất đắc dĩ nhìn xuống mặt biển.
Hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, như lý trí nói cho hắn biết, dưới đó chẳng còn gì, càng tạo ra sóng nước ngập trời càng khiến quan tài của Tư Vô Nhai trôi đi xa.
Vu Chính Hải thở dài lắc đầu, vừa định xoay người trở về Ma Thiên Các bỗng thấy bên cạnh mình xuất hiện một tu hành giả mặc ngân giáp.
“Là ai?!”
Tu hành giả mặc ngân giáp lạnh lùng nói: “Cút.”
Một đạo sóng âm cuồn cuộn đánh về phía Vu Chính Hải. Hắn ngửa mặt bay ngược ra ngoài, máu tươi phun ra ướt đẫm vạt áo.
Người này có tu vi vượt xa hắn.
Vu Chính Hải lăng không xoay chuyển, đạp lên mặt nước để ổn định thân thể. “Ta không quen biết ngươi, vì sao lại động thủ?”
Trong mắt tu hành giả mặc ngân giáp loé lên một tia kinh ngạc: “Vậy mà không chết?”
Vu Chính Hải im lặng không nói, trong đầu đã nhận ra người này không phải đến từ kim liên giới. Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.
“Ngươi đến từ Thái Hư?” Vu Chính Hải hỏi.
Tu hành giả mặc ngân giáp nhíu mày. “Một con kiến hèn mọn cũng biết tới Thái Hư?” Gã đánh ra một đạo chưởng ấn.
Ầm! Vu Chính Hải lại bị đánh bay.
Nhìn Vu Chính Hải đáp xuống mặt biển, đạp trên mặt nước ổn định thân hình, gã nói: “Có thể chống đỡ được hai chiêu của ta… thú vị.”
Một con kiến nhỏ yếu nếu trốn trong bụi cỏ, nhân loại có lẽ chẳng thèm dành lấy một giây để nhìn tới nó. Nhưng nếu con kiến biến thành con nhện to bằng nấm đấm, nhân loại sẽ đưa ra phương thức ứng đối tốt nhất là hủy diệt nó.
Xoẹt.
Tu hành giả mặc ngân giáp lướt sóng vọt tới, nụ cười tự tin trên mặt lộ ra sát ý: “Cân bằng giả đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi không nên xuất hiện ở đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận