Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1157

“Loại người này làm sao xứng làm sư phụ ta. Ngươi đang phạm sai lầm y hệt như hắn.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười.
“Hả?” Năm ngón tay Tiêu Vân Hoà cong lại, vũ khí biến mất.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ thấp giọng nói: “Nghe nói Vũ Quảng Bình lần đầu đến hồng liên giới chấp hành nhiệm vụ đã bị người ta giết.”
Tiêu Vân Hoà cũng nghe được tin tức này từ chỗ Vu Triều, bèn hỏi Ngu Thượng Nhung: “Vũ Quảng Bình là do sư phụ ngươi giết?”
“Chỉ là Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách, gia sư giết hắn chỉ dùng một chưởng, chuyện này không có gì phải ngạc nhiên.”
Vu Chính Hải nhìn về phía tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ, cao giọng nói: “Tính tình gia sư không được tốt, năng lực truy tung lại là nhất lưu. Các ngươi muốn ra tay thì nên huỷ đi ấn ký trên người bọn ta đã, sau đó nhớ huỷ thi diệt tích.”
Ngu Thượng Nhung liếc Vu Chính Hải một cái. Nói vậy có phải hơi lố rồi?
Quả nhiên, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói: “Các ngươi nói đúng, nước xa không cứu được lửa gần, ta có ngàn vạn phương pháp có thể nghiền các ngươi thành tro, không lưu lại chút vết tích nào.”
Nói xong, hắn khom người nói với Tiêu Vân Hoà: “Tháp chủ, hai kẻ này dám xấc láo với ngài, giao cho thuộc hạ đi, thuộc hạ cam đoan sẽ xử lý bọn hắn thật ổn thoả.”
Tiêu Vân Hoà lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Sư phụ ngươi là tu hành giả kim liên giới?”
Vu Chính Hải cười ha hả, gọi ra pháp thân ngay tại chỗ. Ông !
Một toà pháp thân kim liên mang theo Kim Diễm toả ra ánh sáng chói loà xuất hiện, lát sau pháp thân biến mất, Vu Chính Hải cười nói: “Ngươi thông minh hơn hắn nhiều.”
Tiêu Vân Hoà chợt nhớ tới vị lão nhân truy sát Vu Triều mình gặp phải ở kim liên giới…
“Sư phụ ngươi có phải là Các chủ Ma Thiên Các?” Tiêu Vân Hoà cau mày nói.
Ngu Thượng Nhung hơi kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nhận biết gia sư?”
Mí mắt Tiêu Vân Hoà giần giật không ngừng. Quả nhiên là hắn. Vừa nghĩ tới sáu viên Hoả Linh Thạch, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.
“Có gặp mặt một lần, không ngờ ở nơi này lại gặp được đồ đệ của hắn.” Tiêu Vân Hoà cố gắng tỏ ra bình tĩnh để che giấu nỗi kinh ngạc trong lòng.
“Ngươi đã nhận ra gia sư vậy hẳn phải biết rõ tính tình lão nhân gia người.” Vu Chính Hải nói.
“Tính tình của hắn đúng là không tốt lắm. Nếu không nhờ sáu viên Hoả Linh Thạch, e là Vu Triều đã sớm chết.” Tiêu Vân Hoà thở dài.
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh nghe vậy lập tức giận dữ nói: “Hắn dám lấy sáu viên Hoả Linh Thạch của ngài? Tháp chủ, đây chính là cơ hội để ngài báo thù rửa hận!”
Cùng lúc đó trên Ma Thiên Các.
Lục Châu nhíu mày. Tiêu Vân Hoà xem như biết điều, không hổ là tiền nhiệm Tháp chủ. Cho dù đã bị diệt năm Mệnh Cách thì kiến thức của hắn vẫn hơn xa người thường.
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ thấy Tiêu Vân Hoà không nói gì bèn nói thêm lần nữa: “Xin Tháp chủ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”
Lục Châu nghe vậy, trong lòng lập tức giận dữ không thôi.
Ông !
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng về phía tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ trong hình ảnh trước mắt, miệng quát lớn: “Không biết cân nhắc!”
Toà pháp thân xuất hiện sừng sững trên bầu trời Ma Thiên Các, chiếu sáng cả Kim Đình Sơn như vầng thái dương. Trên quảng trường Nam Các, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đang truyền đạo cùng tinh anh của các tông môn đồng loạt ngẩng đầu.
Oanh!
Kim sắc Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn phá vỡ đại điện Đông Các xông thẳng ra ngoài.
“Không ổn, mau gia trì bình chướng!” Phan Trọng hoảng sợ kêu lên.
“Để ta.” Thân ảnh Thẩm Tất loé lên xuất hiện giữa không trung, hắc sắc Tinh Bàn cực lớn bao phủ tầng bình chướng. Thẩm Tất chỉ cảm giác lực va chạm khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy, Tinh Bàn cũng rung động không ngừng.
Cùng lúc đó.
Tại Triệu Văn Quốc hồng liên giới, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đột ngột nghe được từ xa truyền đến tiếng quát như sấm sét !
“Không biết cân nhắc!”
Tiếng quát đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người run lên.
“Sư phụ?!” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng giật mình không thôi. Tiếng quát như thể phát ra từ một nơi cách đó không quá xa.
Tiêu Vân Hoà sững sờ một lúc, sau đó chắp tay nói: “Thì ra các hạ đã đại giá quang lâm từ sớm, sao không ra đây gặp mặt một lần?”
Câu nói của Tiêu Vân Hoà truyền ra khắp tứ phương, càng truyền càng xa nhưng không hề có tiếng người đáp lại.
Tiêu Vân Hoà lại chắp tay lần nữa, nguyên khí dũng động, sóng âm bay ra: “Tiêu Vân Hoà cung thỉnh lão bằng hữu ra gặp mặt một lần.”
Lần này sóng âm truyền đi đến mấy ngàn mét, Tiêu Vân Hoà tin chắc đối phương đã nghe được lời mình. Đáng tiếc xung quanh vẫn không truyền lại chút động tĩnh nào.
Xấu hổ nha.
Dù sao hắn cũng là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp, nhất định không cho chút mặt mũi nào sao? Nhưng vừa nghĩ lại Vũ Quảng Bình tám Mệnh Cách còn bị đối phương giết chết, mình chỉ là bảy Mệnh Cách, có tư cách gì đòi mặt mũi?
Tiêu Vân Hoà cảm thấy xấu hổ. Có lẽ hắn nên nhìn nhận lại bản thân mình, luôn sống trong quá khứ của một cường giả mười hai Mệnh Cách, một ngày nào đó hắn sẽ tự mình hại mình mà không hay.
Trong lòng Ngu Thượng Nhung cũng cảm thấy nghi hoặc. Sư phụ đã đến thì vì sao không đi ra cứu bọn hắn? Tiếng quát vừa rồi đích thị là giọng của sư phụ, không lẫn vào đâu được.
Phải bình tĩnh. Không cần hốt hoảng… có lẽ gia sư đang khảo nghiệm bọn hắn.
Nghĩ vậy, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu lên nói: “Đã nói rồi, ngươi còn chưa xứng đối thoại với gia sư.”
Tiêu Vân Hoà và Hắc Ngô Vệ đều câm nín.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi hắn còn định giết người diệt khẩu, huỷ thi diệt tích, nhưng bây giờ… Hắn nào dám. Sư phụ người ta còn đang ở gần đó nhìn chằm chằm, chỉ là lười chấp nhặt với hắn.
Kỳ thực hắn không biết, nếu vừa rồi Lục Châu thật sự có mặt ở đó thì hắn đã là người chết.
Tiêu Vân Hoà cố gắng bình ổn lại cảm xúc, sau đó tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt đầy sẹo và vết đao chém, khoé mắt bên trái có một vết thương dài, cả gương mặt trông nhăm nhúm như vỏ cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận