Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1079

Dưới đất, tro bụi tán đi, Dịch Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc.
Hạ Hầu Sinh đứng gần đó lên tiếng nhắc nhở: “Dịch đại nhân cẩn thận!”
Dịch Nghiêu nhìn về phía hắn, đột nhiên vươn tay vồ tới. Thân thể Hạ Hầu Sinh bị khống chế bay lên. “Dịch đại nhân, ngài làm gì vậy?”
Năm ngón tay Dịch Nghiêu bỗng biến dài ra bóp chặt cổ Hạ Hầu Sinh bay lên không trung, Thiên Giới Bà Sa cũng bay lên, Tinh Bàn chuyển động.
“Hửm?”
Lục Châu còn đang không hiểu vì sao Dịch Nghiêu lại mang Hạ Hầu Sinh lên không, chợt thấy hắc sắc Tinh Bàn phát sáng, Lục Châu không do dự nữa, gia tăng Thái Huyền chi lực vào Đại Huyền Thiên Chưởng!
Hắc sắc Tinh Bàn xạ kích ra một đạo quang trụ cương ấn màu đen, đẩy vào lưng Hạ Hầu Sinh nâng hắn lên đón đỡ chưởng ấn của Lục Châu.
“A !” Hạ Hầu Sinh vốn đã bị thương nặng, thời khắc này hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Ầm!
Hạ Hầu Sinh bị kẹp giữa hắc sắc quang trụ và lam chưởng, chỉ trong khoảnh khắc đã nổ tung, máu tươi văng tung toé đầy trời.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Dịch Nghiêu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn huyết vụ của Hạ Hầu Sinh, không khỏi nghi hoặc. Lực lượng Mệnh Cách của hắn có tính chất tấn công, Hạ Hầu Sinh lại là thập diệp, khi bạo liệt ít nhất cũng phải đánh lui được đối thủ hoặc chiếm thế thượng phong, đằng này hắn lại cảm thấy trong màn huyết vụ truyền đến một loại áp lực cực lớn.
Đúng lúc này, một đạo lam sắc chưởng ấn phá vỡ màn huyết vụ đánh xuống, trong chưởng ấn mang theo lực lượng Mệnh Cách không thể ngăn cản nổi.
Dịch Nghiêu phát hiện lực lượng lam chưởng của Lục Châu đã mạnh hơn xa lúc trước, trong lòng không khỏi kinh hãi. Sao có thể?!
Dịch Nghiêu vừa định tránh đi lại phát hiện lam chưởng biến lớn lên gấp mấy lần rồi ập xuống! Ngay cả cơ hội né tránh cũng không cho hắn.
Oanh!
Đại Huyền Thiên Chưởng giáng mạnh vào người Dịch Nghiêu và pháp thân Thiên Giới Bà Sa của hắn, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng tràn ngập vẻ không cam lòng. “Không !”
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, ban thưởng 6.000 điểm công đức.].
Bụi đất tung bay, đám người đứng bên ngoài quan sát đều ngừng thở, khó có thể tin nhìn chưởng ấn kinh thiên động địa kia. Rõ ràng là pháp thân hắc liên trông mạnh hơn hẳn, vì sao lão nhân kia lại hoàn toàn chiếm ưu thế?
“Là chưởng pháp của đại sư bá!” Lý Vân Tranh lập tức nhận ra Đại Huyền Thiên Chưởng của Vu Chính Hải.
“Đại Huyền Thiên Chưởng vốn là một môn công pháp đặc thù, thích hợp với mọi loại vũ khí. Đại sư bá ngươi thích đao pháp nên đã cải tiến nó.” Tư Vô Nhai nói.
“Nhưng ta cảm giác sư công đánh ra như tràng giang đại hải, mà đại sư bá đánh ra lại như hài đồng đi tiểu…” Lý Vân Tranh nói.
“Hửm?” Tư Vô Nhai lườm hắn một cái.
Chát! Lý Vân Tranh lập tức tự vả miệng: “Học sinh lỡ lời, xin lão sư thứ tội.”
“Hình dung mặc dù thô bỉ nhưng cũng có mấy phần đúng. Có điều không được nói như vậy trước mặt đại sư bá ngươi.” Tư Vô Nhai căn dặn.
“Học sinh đã hiểu.”
Lục Châu vuốt râu nhìn xuống. Uy lực của Thái Huyền chi lực khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Bụi đất tản đi, Dịch Nghiêu đứng bên dưới ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi còn lại ba Mệnh Cách… Lão phu rất hiếu kỳ, rốt cuộc thứ gì cho ngươi dũng khí đến khiêu khích lão phu lần nữa?”
Dịch Nghiêu có đầy đủ năng lực tung hoành khắp hồng liên giới, nhưng từ lần trước gặp mặt, Lục Châu nhận ra người này là kẻ cực kỳ cẩn thận. Nếu không có đủ tự tin, hắn sẽ không quay trở lại khiêu khích Lục Châu.
Cho nên… Lục Châu vẫn luôn rất cẩn thận, đối đãi với hắn như với cường địch tám Mệnh Cách.
Dịch Nghiêu kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn muốn nói do mình sơ suất, nhưng sự thật không thể không thừa nhận, lão nhân này mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao một cường giả ba Mệnh Cách lại có đấu pháp bá đạo mạnh mẽ hơn cả cường giả sáu Mệnh Cách. Đạo lý ở đâu? Logic ở đâu?
Dũng khí? Dịch Nghiêu cười ha hả.
“Đã nhiều năm như vậy ta chưa từng chật vật như ngày hôm nay. Ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Ngươi muốn biết dũng khí của ta từ đâu đến? Vậy để ta nói cho ngươi hay.”
Lục Châu lắc đầu đáp:
“Trước đây ngươi không chật vật là vì ngươi chưa gặp lão phu. Kẻ địch của lão phu không ai là không chật vật. Ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Lão phu mặc kệ dũng khí của ngươi từ đâu đến, hôm nay ngươi tất phải chết.”
Dịch Nghiêu ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn sát khí. Hắn lau đi vết máu bên khoé môi, căm hận nói: “Tới đi!”
Trong tay Dịch Nghiêu xuất hiện một sợi xiềng xích màu đỏ, xiềng xích bay lên không trung như một con hoả long uốn lượn nhào về phía Lục Châu, muốn khoá chặt hắn lại.
Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện chém thẳng vào sợi xích.
Keng! Tia lửa văng ra khắp nơi, cương khí giao thoa, âm thanh va chạm tạo thành sóng âm đinh tai nhức óc.
Lục Châu ung dung thu hồi Vị Danh Kiếm. Xiềng xích như con diều đứt dây rơi thẳng xuống đất.
Nhìn sợi xích hoang cấp bị chém làm đôi nằm chỏng chơ trên mặt đất, Dịch Nghiêu trầm giọng nói: “Ngươi quả nhiên có vũ khí hồng cấp.”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh không thèm để ý. Nói nhảm, trong tay lão phu đâu chỉ có một vũ khí hồng cấp.
“Ngươi còn thủ đoạn gì nữa, cứ đem hết ra. Lão phu phụng bồi tới cùng.”
Dịch Nghiêu hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Vậy thì hãy mở to mắt mà xem thực lực chân chính của ta.”
Một giây sau, vị trí nơi Dịch Nghiêu đứng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, hắn đã xuất hiện trên không trung ngang tầm với Lục Châu.
“Hả?” Lục Châu cảm giác được khí tức trên người Dịch Nghiêu đã biến hoá. Tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn sử dụng đại thần thông thuật để na di.
Hắn đã mạnh lên! Hơn nữa còn mạnh lên không ít.
Dịch Nghiêu vọt về phía Lục Châu. Lục Châu nâng tay đánh ra quang thuẫn ngăn ở phía trước.
Ầm!
Bị cự lực xung kích, Lục Châu lăng không bay ra sau. Thân ảnh Dịch Nghiêu lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lục Châu.
"Kết Định Ấn." Quanh người Lục Châu xuất hiện vòng sáng kim sắc. Kiếm cương trong tay Dịch Nghiêu vung lên chém vào vòng sáng, Kết Định Ấn vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận