Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1204

"Này... cái người thê thảm này… là đại trưởng lão?" Nhan Chân Lạc vẫn thất thanh hỏi. Mặt mũi Sử Ưu Nhiên đã bị phá huỷ đến không còn hình dáng, trong lúc nhất thời đúng là khó mà phân biệt.
Lục Châu nói: "Chờ lát nữa lão phu lấy mệnh hắn, ngươi sẽ biết ngay thôi."
Nhan Chân Lạc cạn lời.
Lục Châu lại nói: "Thời gian của lão phu có hạn, ngươi còn có chuyện gì không?"
"Thú triều xuất hiện rồi... Vốn phải phái tu hành giả có năm Mệnh Cách trở lên đi ngăn cản Thú Vương, nhưng phái Cấp tiến trong Hắc Tháp lại ngăn cản kế hoạch này. Hải vực phía đông nam Triệu Văn Quốc có Thú Vương xuất hiện, chỉ e lần này hồng liên giới sẽ bị huyết tẩy một trận." Nhan Chân Lạc lo lắng nói.
Phía đông nam… cũng may cách Triệu Văn Quốc không xa, Lục Châu có vô hạn nguyên khí, chạy tới đó không thành vấn đề.
"Lúc trước Lục Ly cũng từng chấp hành loại nhiệm vụ này phải không?" Lục Châu hỏi.
"Đúng vậy."
"Đã biết... Cứ giao cho lão phu."
Lục Châu phất tay áo, hình ảnh tiêu tán, sau đó nói với Sử Ưu Nhiên mặt mày trắng bệch: "Lão phu biết ngươi chưa có phi hành đủ, vậy chúng ta tiếp tục..."
"A…" Sử Ưu Nhiên nhắm mắt, đầu ngoẹo sang một bên ngất đi.
Lục Châu vốn định xử lý đàn hung thú bên này, hẳn là có thể giải quyết toàn bộ hung thú trong vòng năm phút, từ đó thu hoạch được một viên Mệnh Cách Chi Tâm không tệ. Nhưng nếu phía đông nam xuất hiện thú triều thì qua đó chắn tai cũng được, đều có thể thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm.
Nghĩ đoạn, Lục Châu tiếp tục mang theo Sử Ưu Nhiên bay đi.
Âm thanh năng lượng cộng hưởng khiến Sử Ưu Nhiên tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy cảnh vật xung quanh như bị tua nhanh với tốc độ cực hạn, lập tức ngoẹo đầu nhắm mắt giả vờ ngất…
Mẹ nó mười hai Mệnh Cách kiểu này đúng là phi lý hết sức, Hạ tháp chủ cũng là mười hai Mệnh Cách, nào có dám chơi trò điên cuồng sử dụng nguyên khí như thế này. Biểu hiện của Lục Châu cứ không ngừng vả mặt hắn chan chát.
Cùng lúc đó.
Cách Triệu Văn Quốc không xa, tại một thành trì ở Sơn Nam Đạo.
Đông đảo tu hành giả hồng liên giới tụ tập đứng trên tường thành, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch.
"Báo... Tướng quân, còn cách hai dặm!" Một tên tu hành giả cưỡi phi cầm vội vã bay vào thành.
"Tất cả tu hành giả Nguyên Thần cảnh trở lên chuẩn bị." Tướng quân thủ thành hạ lệnh.
Trên tường thành, binh lính cầm cự nỏ, thần xạ thủ và toàn bộ tu hành giả Nguyên Thần cảnh đều tiến vào trạng thái sẵn sàng.
Rầm rầm rầm...
Từng đàn từng đàn hung thú như thiên băng địa liệt ào ào kéo tới, dưới đất có, trên bầu trời có, rầm rập rung chuyển cả đất trời.
"Điệp Ngư, Phi Ngư, Huyền Quy... Thủy Giao, Hải Ngưu... Hồng Nguyệt Thủy Mẫu... Điên, điên thật rồi!" Một tu hành giả am hiểu về hung thú khiếp đảm gào lên.
"Đừng làm dao động quân tâm."
"Ta không phải đang dao động quân tâm, ta chỉ hi vọng mọi người hiểu rõ về đối thủ của mình. Đặc thù của thú triều chính là, chủng loại càng nhiều thì thú triều càng lớn. Những lần thú triều diễn ra trong lịch sử cũng đều như vậy..."
Ngoài miệng nói không muốn dao động quân tâm, nhưng tâm lý của các tu hành giả đã bắt đầu bồn chồn, khiếp đảm muốn lui lại mấy bước.
Nhưng bọn hắn đã không còn đường lui.
Lúc này, đàn hung thú đông nghịt như thuỷ triều đã ập tới.
"Chuẩn bị!" Tướng quân thủ thành truyền âm tứ phương, "Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, chết!"
Cho dù là thời kỳ nào thì mỗi cuộc chiến đều sẽ có quân tiên phong. "Giết !".
Tiếng hiệu lệnh vừa ra, toàn bộ thần xạ thủ lập tức điên cuồng kéo động tiễn cương như pháo hoa nở rộ.
Ngao !
Đám hung thú da dày thịt béo dưới đất chịu trách nhiệm công thành, cắm đầu lao thẳng vào cổng thành, điên cuồng va chạm. Ầm ầm!
Độ cao của tường thành đã được vô số các bậc tiên hiền tổng kết kinh nghiệm và đưa ra con số là một trăm mét.
Nói cách khác, phàm là hung thú không cao hơn độ cao của tường thành thì đều có thể chống cự, nhưng nếu đã vượt qua độ cao này thì nên từ bỏ chống cự mà rút vào trong thành trì, chờ đợi các bậc đại năng đến chi viện.
Hung thú dưới đất có tường thành chắc chắn ngăn chặn, nhưng đám phi cầm trên bầu trời mới làm người ta đau đầu không thôi.
Dù là tu hành giả Nguyên Thần cảnh cũng phải xuất hiện thương vong vì số lượng hung thú phi cầm quá nhiều.
Oanh!
Một đàn Điệp Ngư khổng lồ bay tới, dễ dàng nuốt chửng các tu hành giả Nguyên Thần cảnh đang cật lực chống cự. Có con to như tàu ngầm, há mồm một phát đã nuốt luôn hai người.
"Lui!"
"Mau lui lại!"
Bọn họ không chịu nổi một kích, hoàn toàn không chịu nổi.
Tường thành bị phá vỡ. Từng đàn hung thú lớn nhỏ nối đuôi nhau tiến vào. Hoàn toàn bị nghiền ép…
Kèn tín hiệu rút lui thổi vang, nhân loại trong thành vội vã bỏ chạy về phía bắc. Các công trình kiến trúc ầm ầm sụp đổ dưới móng vuốt hung thú, bình chướng bị một trảo của hung thú xé rách.
"Hai ngàn năm... Trận thú tai lớn nhất trong hai ngàn năm qua! Xong, xong hết rồi..."
Cảm giác sợ hãi và mùi máu tươi tràn ngập trong thành trì.
Hai ngàn năm trước, hồng liên giới còn có cường giả Thiên Giới Bà Sa bảo vệ, nay… còn gì?
Đến một cái bóng của hắc liên cũng không có.
Trong bầy hung thú, có một con cự thú lăng không đứng ở chính giữa, không ngừng phát ra âm thanh chỉ huy cả đàn. Thanh âm kia thanh thuý mà trầm thấp, đối với nhân loại, đó chẳng khác gì âm thanh đoạt mạng.
"Bồ Di, là Bồ Di, mau trốn đi!"
Bồ Di có bốn chân hai cánh, đầu nó trông cực giống mặt người, kích thước tuy không lớn nhưng lại chính là Thú Vương của đợt thú triều này. Thể tích nhỏ chứng tỏ nó có trí tuệ cực cao.
Tiếng kêu của Bồ Di đột nhiên trở nên bén nhọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận