Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1416

“Sư phụ, nó nói nơi đó cách địa bàn của Thừa Hoàng gần nhất, có thể bảo Thừa Hoàng dẫn đường.”
“Thừa Hoàng?” Lục Châu nghi hoặc, “Thừa Hoàng đến từ chỗ sâu trong Nguyệt Quang lâm địa, ngươi chắc chắn chứ?”
Anh Chiêu gật đầu.
Hải Loa phiên dịch nói: “Nó biết Nguyệt Quang lâm địa thông với chỗ sâu nhất trong bí ẩn chi địa, nhưng cụ thể là chỗ nào thì nó không biết. Chỉ là Lục Ngô dường như có khuynh hướng phản nghịch, e là sẽ không ở lại đó quá lâu.”
Nghe vậy Lục Châu khẽ gật đầu. Nếu thế, để Thừa Hoàng dẫn đường sẽ thích hợp hơn.
Suy tư một chút, Lục Châu nói: “Thông tri cho Diệp Thiên Tâm về Ma Thiên Các một chuyến.”
“Vâng.”
Hải Loa lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn thoáng qua Anh Chiêu, bỗng nói: “Ngươi cũng muốn theo lão phu đến Nguyệt Quang lâm địa một chuyến?”
Vù !
Thân ảnh Anh Chiêu tựa như một cơn gió, vù một cái đã biến mất khỏi Dưỡng Sinh điện.
Dưỡng Sinh điện trở lại yên tĩnh như trước.
“Muốn đi tìm lão tam, thực lực phải đề thăng một ít mới được.”
Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương ra, đồng thời gọi ra toà kim liên.
Sau khi quan sát bản đồ Mệnh Cách một lần, Lục Châu quyết định chọn ô Tử Phủ Đồng Cung, rồi không hề do dự đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào vị trí đó trên Mệnh Cung.
Rắc !
Mệnh Cách Chi Tâm từ từ chìm xuống.
Cùng lúc đó.
Tại một hòn đảo cực đại ở nơi nào đó.
Lục Ngô nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị hàn khí vây quanh, sau đó cúi đầu thổi thêm một hơi.
Tầng băng vỡ vụn.
Tử khí trên thân Đoan Mộc Sinh đã hoàn toàn biến mất, trên cổ tay xuất hiện hình ảnh của một con tử sắc du long nhỏ nhắn xinh xắn.
“Thiếu chủ…”
Lục Ngô nói chuyện rất chậm và nhẹ, nhưng đối với nhân loại nhỏ bé thì chẳng khác nào tiếng pháo khiến mặt đất chấn động.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở mắt, đơn chưởng đánh xuống đại địa. Bá Vương Thương gần đó bay vào tay, toàn thân hắn lui về sau mấy trăm mét, huy động Bá Vương Thương.
“Hung thú!”
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn người tí hon trước mặt đang nhảy nhót, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Đoan Mộc Sinh nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Sư phụ đã dạy, đánh không lại thì chạy!”
Hắn không nói một lời, trực tiếp hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt ra khỏi cự đảo.
Nhưng vừa bay lên không trung, Đoan Mộc Sinh không khỏi sửng sốt. Trước mặt hắn là chân trời tối tăm mờ mịt, phương viên trăm dặm quanh mặt hồ ẩn hiện vô số phi cầm khổng lồ, dưới nước có từng bầy cá cực lớn đang bơi lội…
“Đây là… nơi nào?”
Trên bầu trời, một cái đầu khổng lồ chậm rãi hạ xuống, há mồm nói:
“Đây là… Hồ Tâm… đảo…” Lục Ngô nói chuyện rất chậm nhưng rõ ràng.
Đoan Mộc Sinh giật mình. Hắn đã bay xa như vậy, vì sao lại cảm giác như mình chưa hề nhúc nhích?
Lại chạy!
Hắn vừa định xông lên chân trời, móng vuốt cực lớn của Lục Ngô đã ngăn hắn lại.
“Thiếu chủ…”
Phịch! Đoan Mộc Sinh rơi thẳng xuống đất, lông tóc trên người dựng đứng. Hắn quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, mộng bức vô cùng.
“Ngươi nhận nhầm người!”
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương lên, đâm thẳng vào Lục Ngô.
Lục Ngô nâng móng lên, Bá Vương Thương không hề nhúc nhích được một phân một tấc nào.
“Không… sai.” Lục Ngô nói, “Hơn… ba vạn năm… khí tức huyết mạch của ngươi… là hậu nhân… của hắn… Thiếu chủ!”
“Hậu nhân?”
Đoan Mộc Sinh thấy Lục Ngô vô cùng cường đại nhưng có vẻ không muốn tổn thương mình nên thu hồi Bá Vương Thương. Lục Ngô muốn giết hắn thì đã giết từ lâu, không cần chờ đến bây giờ.
Lục Ngô gật đầu. “Đoan Mộc… Điển.”
“Đoan Mộc Điển? Chưa từng nghe qua. Cùng họ với ta đâu có nghĩa ta là hậu nhân của hắn?”
Vù!
Lục Ngô đột nhiên vung móng vuốt. Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương lên chắn.
Phanh!
Hắn bị đẩy văng ra xa mấy ngàn mét!
Đoan Mộc Sinh khống chế thân hình, kinh ngạc nhìn hai cánh tay mình. Hắn rõ ràng cảm giác được mình đã biến cường, hơn nữa còn là biến cường rất nhiều.
“Hơn… ba vạn năm trước… Ta bại trong tay… Đoan Mộc chân nhân… Từ đó đi theo ngài rất lâu… sẽ không nhận lầm!” Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cực lớn dường như đang phản chiếu bầu trời âm u và đủ loại ký ức trong quá khứ.
“Thật sao?” Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nổi.
Lục Ngô cúi đầu nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, tin hay không tuỳ ngươi.
Đoan Mộc Sinh tuy ngay thẳng nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn. Lục Ngô không có lý do gì phải lừa gạt hắn. Huống hồ hắn cảm nhận được hạt giống Thái Hư đã bị bại lộ, mà Lục Ngô vẫn không hề nổi lòng tham.
“Ta là hậu nhân của Đoan Mộc Điển?” Đoan Mộc Sinh hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Đoan Mộc Sinh lùi lại một bước. “Nhưng cho dù đúng là như thế… ta cũng phải trở về.”
“Trở về… làm gì? Nhân loại… tham lam… vô tri… nhỏ yếu… hèn hạ… vô sỉ…” Trong miệng Lục Ngô phun ra đủ loại từ ngữ xấu khiến Đoan Mộc Sinh cũng phải thấy hổ thẹn.
“Ta… ta cũng là con người.” Đoan Mộc Sinh lúng túng nói.
“Hiện tại… ngươi là… ma!”
“Ma?”
Đoan Mộc Sinh khó có thể tin nhìn xuống hai bàn tay mình. Hai con tử sắc tiểu long tựa như vết bớt in hằn trên cổ tay, ẩn chứa một loại ma lực khó lòng nói rõ. Chỉ cần khẽ điều động nguyên khí là hai con tử long sẽ phát sáng, có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Lục Ngô cúi đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Ta… dùng tinh khí… dung hợp chúng nó… Huyết mạch của ngươi… đã thức tỉnh.”
Đầu óc Đoan Mộc Sinh mơ hồ. “Chúng nó?”
Đầu lưỡi Lục Ngô không linh hoạt được như nhân loại, nó nói chuyện như đang thắt nút: “Lực lượng suy bại… hạt giống Thái Hư… tinh khí…”
Lực lượng suy bại?
Đoan Mộc Sinh gãi đầu, biểu thị mình chẳng hiểu cái gì. “Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, nhưng mà ta phải trở về.”
Hắn cầm lấy Bá Vương Thương, nhúng người nhảy lên không trung.
Xung quanh bốn phía đều là một màu xám xịt, đường chân trời là một màu đen, không cách nào phân rõ phương hướng.
Lục Ngô nằm xuống, không thèm để ý tới Đoan Mộc Sinh. Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đi đi.
Đoan Mộc Sinh quay đầu lại nói: “Đưa ta rời khỏi đây đi!”
Lục Ngô trầm thấp mở miệng: “Đi… đâu?”
“Chỗ sư phụ ta, Ma Thiên Các!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đánh… thắng… ta.”
Nói xong, Lục Ngô híp mắt như muốn đi ngủ, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường.
“Được!”
Hai tay Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương, nguyên khí rung động, tử long trên cổ tay phát sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận