Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 589

Trong Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra điểm công đức.
Điểm công đức: 97.430 điểm.
Gần mười ngàn điểm công đức, nếu tích trữ thêm một chút thì sẽ đủ để mua hai phần Kim Liên Khai Diệp. Hiện tại Lục Châu chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, nói không động tâm là giả, chỉ là Lục Châu biết rõ lúc này càng phải nhịn xuống. Chờ đến khi tiến vào giai đoạn đại tu hành giả thì Kim Liên Khai Diệp mới phát huy tác dụng lớn nhất.
Nhưng bây giờ xài một ít điểm công đức để rút thưởng chắc không có vấn đề nhỉ?
“Rút thưởng.” Lục Châu mặc niệm một tiếng.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 1 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Cũng khá may mắn đấy.
Lần nữa xem nào. “Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được toạ kỵ Cát Lượng.].
[Chú thích, Xét thấy Hệ thống cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí mới có thể giúp ký chủ thu hoạch toạ kỵ truyền thuyết như Bạch Trạch và Bệ Ngạn, nên lần ban thưởng này, toạ kỵ sẽ tự mình tới Ma Thiên Các.].
[Cát Lượng: là loài ngựa tốt đến từ cực bắc Vô Vọng.].
Nhìn thấy thông báo ban thưởng, cặp mắt già của Lục Châu trợn to lên không ít.
Đã rất lâu rồi hắn không được ban thưởng đồ tốt như vậy. Cuối cùng đời cũng lên hương một lần!
Từ khi có được Bạch Trạch và Bệ Ngạn, Lục Châu đã biết được điểm lợi hại của toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Cho dù là Cơ Thiên Đạo cũng không thể thu được toạ kỵ cấp bậc này. Vậy mà đại đồ đệ Vu Chính Hải lại có được toạ kỵ Quỳ Ngưu, không biết đã phải trả giá lớn chừng nào.
Một số đại tông môn có toạ kỵ cũng chỉ là loài hung thú cấp thấp nào đó. Toạ kỵ cấp truyền thuyết đều là bảo bối khó lòng với tới.
Không tệ, không tệ. Có đồ tốt rồi thì không rút nữa, ngươi làm gì được lão phu!
Theo thiết lập của Hệ thống, nếu Lục Châu tiếp tục rút thưởng thì phía sau chắc chắn sẽ là một đống ‘cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi’.
Lục Châu cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Cùng lúc đó, tại cực bắc Vô Vọng.
Trên một vùng sa mạc hoang vắng không có lấy một ngọn cỏ, một bầy ngựa hoang đang phi nước đại.
Con ngựa chạy sau cùng trông khác hẳn những con còn lại, lông trắng như tuyết, bờm ngựa có màu đỏ rực như lửa, toàn thân dài một trượng, cao tám thước trông rất khác biệt với những con còn lại.
Đột nhiên nó dừng chân đứng lại, tai vểnh lên như đang nghe thấy âm thanh triệu hoán nào đó.
Nó hí lên một tiếng rồi rời khỏi đội ngũ, đạp không bay lên phi hành về phương nam.
Lục Châu rút thưởng xong quyết định dừng lại, sau đó dồn hết lực chú ý vào Thiên Thư Tam Quyển.
Lĩnh hội xong Nhân Tự Quyển, Lục Châu đã biết rõ cách sử dụng và hiệu quả của bốn loại thần thông… Vậy Địa Tự Quyển sẽ như thế nào?
Trên những trang giấy toàn là các ký hiệu quỷ dị xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nếu Nhân Tự Quyển hiển thị ra các loại ký hiệu tượng hình thì Địa Tự Quyển chỉ có thể dùng một từ để hình dung: loạn xà ngầu.
Lục Châu nhíu mày nhưng không hoảng hốt, bình tĩnh mở giao diện thẻ đạo cụ lên.
Không có gì thay đổi.
“Phương thức lĩnh hội cũng như Nhân Tự Quyển?” Lục Châu thầm nghĩ.
Suy tư một lát, Lục Châu không vội vàng lĩnh hội Địa Tự Quyển mà tiếp tục lĩnh hội Nhân tự quyển để hồi phục năng lượng phi phàm trong cơ thể.
...
Trong phòng nghị sự ở Thái Hư Học Cung.
“Tổ sư gia, Thái Hư Học Cung chúng ta làm sao có thể đối kháng với cửu diệp được? Thời gian không còn nhiều, mấy ngày nữa cửu diệp giá lâm thì ai dám ra ngăn cản?” Một tên trưởng lão đã gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.
“Trừ phi Thần Đô nguyện ý giúp chúng ta!”
“Bây giờ Thần Đô và U Minh Giáo đang đánh nhau đến rối tinh rối mù, nào có thời gian chiếu cố chúng ta?”
Đám người đều thấp thỏm không thôi, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Lận Tín đang ngồi nhăn mặt nhíu mày.
Tâm tình của Lận Tín cũng rất tồi tệ.
Đừng nói Thái Hư Học Cung, hiện nay trong tu hành giới không có bất kỳ môn phái nào dám đối mặt với cửu diệp. Hầu hết các cao thủ đều chỉ muốn trốn trong tầng bình chướng rồi âm thầm tu hành, nâng cao tu vi.
Đáng tiếc là, muốn tấn thăng lên cửu diệp trong một khoảng thời gian ngắn, nói thì dễ hơn làm.
Thật lòng Lận Tín cũng không có biện pháp nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một tên đệ tử chắp tay thông báo: “Tổ sư gia, thái tử điện hạ giá lâm.”
Đám người nghe vậy cả kinh.
“Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, đương kim Thái tử Lưu Chấp bước vào phòng nghị sự.
Các trưởng lão Thái Hư Học Cung đồng loạt đứng dậy, Lận Tín cũng bước xuống nghênh đón.
Không đợi bọn họ nói chuyện, Lưu Chấp đã phất tay nói: “Miễn lễ đi, chúng ta nói thẳng vào vấn đề.”
Hắn sải bước đi lên bậc thềm, trực tiếp ngồi thẳng vào ghế chủ toạ của Lận Tín. Lận Tín chỉ có thể ngồi sang bên cạnh.
Lưu Chấp ngồi xuống, thản nhiên nói: “Bản thái tử biết rõ Thái Hư Học Cung các ngươi đang bị Ma Thiên Các nhìn chằm chằm… Bản thái tử sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng.”
Đám người Thái Hư Học Cung mắt sáng rỡ. Lận Tín chắp tay nói: “Xin thái tử điện hạ chỉ rõ.”
Lưu Chấp phất tay với thuộc hạ bên ngoài. Hai tên binh sĩ lập tức nhấc rương lên mang vào phòng nghị sự.
Đám người nghi hoặc nhìn sang. Lưu Chấp nói: “Mở ra!”
Hai tên binh sĩ mở rương ra. Bên trong rương là một bộ khôi giáp trông cực kỳ cổ xưa. Trên thân khôi giáp có rất nhiều trận văn màu đỏ tạo thành tầng phòng ngự đặc thù. Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, bộ khôi giáp trở nên ảm đạm, màu đỏ đã dần chuyển sang sắc tía.
“Đây là…” Lận Tín càng nhìn càng nghi hoặc.
Lưu Chấp nói: “Bản thái tử lười phải quanh co lòng vòng với các ngươi. Dựa vào bản sự của Thái Hư Học Cung thì đương nhiên không có khả năng đối phó cửu diệp. Khắp thiên hạ này chỉ có hoàng thất mới có thể làm được… Bản thái tử cho ngươi mượn bộ khôi giáp này, nhưng với một điều kiện.”
Lời này khiến Lận Tín hoàn toàn hồ đồ.
Khôi giáp? Điều kiên?
Lận Tín hỏi: “Xin thái tử điện hạ nói rõ.”
Lưu Chấp nhìn hắn một cái rồi đáp: “Ngươi có biết vì sao tiên hoàng có thể thống nhất cửu châu, chế ngự mười hai nước Nhung Tây Nhung Bắc?”
“Đương nhiên là dựa vào lực lượng tuyệt đối của hoàng thất.”
Thái Hư Học Cung rất thân cận với hoàng thất, biết rõ hoàng thất cường đại cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận