Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 785

Vu Chính Hải thẳng thắn gật đầu. “Ừ.”
Cặp mắt Chư Hồng Cộng đảo một vòng, lập tức nói: “Đại sư huynh, trong số các đồng môn, quan hệ của hai chúng ta là tốt nhất đó.”
Vu Chính Hải hỏi lại: “Trước đây ta rất hung dữ sao?”
“Không có đâu, huynh luôn khiêm tốn hữu lễ, đối xử ôn hoà với mọi người, đặc biệt là với đệ, huynh cực kỳ chiếu cố!” Chư Hồng Cộng nói. “Ngày trước khi đệ làm Trại chủ ở Mãnh Hổ Sơn, huynh thường tặng cho đệ rất nhiều đồ tốt, còn thân hơn cả huynh đệ ruột.”
Vu Chính Hải nghe vậy khẽ gật đầu: “Ta cũng đối xử với những người khác như vậy sao?”
Chư Hồng Cộng đáp: “Không có, huynh chỉ đối tốt với đệ mà thôi.”
Vu Chính Hải lại gật gật đầu, vỗ vai Chư Hồng Cộng: “Xem ra trong số các đồng môn, chỉ có ta và đệ là thân nhất.”
“Mong đại sư huynh sau này chiếu cố đệ nhiều hơn.”
“Được.”
Vừa vào phòng, Vu Chính Hải cảm thấy đầu đau như búa bổ, bèn nằm xuống ngủ một giấc.
Cùng lúc đó.
Lục Châu mở hộp gấm ra, bên trong là một quả cầu thuỷ tinh chỉ lớn cỡ quả trứng nhưng sáng lấp lánh, toả ra quang mang màu xanh nhạt.
“Đây chính là thuỷ tinh cầu ký ức?”
Lục Châu cầm thuỷ tinh cầu lên mới phát hiện một nửa bên dưới đã bị cắt đứt.
Tác dụng của thuỷ tinh cầu chính là để lưu giữ ký ức, với năng lực của đế sư Khương Văn Hư sao lại không thể phá giải được?
Vân Thiên La phong ấn ký ức khi trùng kích lên cửu diệp vào bàn cờ, dùng hai mươi năm tuổi thọ để giải khai phong ấn.
Nghĩ tới đây, Lục Châu quyết định không tiếp tục đoán mò nữa mà phải tự mình thử nghiệm mới biết được chuyện gì xảy ra.
Lục Châu đặt thuỷ tinh cầu trong lòng bàn tay, điều động nguyên khí tiến vào. Từ trong thuỷ tinh cầu bỗng toát ra một cảm giác mát lạnh xộc vào não hải.
Lục Châu đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới xung quanh mình thay đổi, từ từ biến thành một thế giới mới.
“Đây là… hình ảnh ký ức?”
Lục Châu cảm thấy rất kỳ quái, bèn tiếp tục quán thâu nguyên khí vào thuỷ tinh cầu.
Ngay sau đó, Lục Châu như trôi vào trong một thế giới hư vô, thân thể hắn hành tẩu tiến về phía trước. Hắn không nhìn thấy gì, không chạm vào được gì, mọi thứ đều chỉ có một màu trắng toát!
Lục Châu tiếp tục đi tới, thuỷ tinh cầu trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh kích thích não hải. Lục Châu tăng tốc đi trong thế giới màu trắng.
“Bức tường?” Trước mặt Lục Châu lúc này là một bức tường trắng đang chặn đường hắn, trên tường phủ đầy các ô vuông, trong mỗi ô vuông lại có những ký hiệu quỷ dị.
“Thủ đoạn phong ấn ký ức thật hay!” Lục Châu tán thưởng.
Những ký hiệu kỳ quái trên tường nếu là một người khác chắc chắn không thể nào hiểu được. Nhưng thân là một người xuyên không đến từ Địa Cầu, Lục Châu hiểu được ý nghĩa của chúng.
Cho dù mỗi ô vuông đều bị chia làm đôi, biến thành những ký hiệu không nguyên vẹn, nhưng Lục Châu vẫn có thể nhận ra những ký hiệu này chính là bảng phiên âm hai mươi sáu chữ cái la-tinh.
Chẳng lẽ… đây là ý trời?
Cho dù Khương Văn Hư là thiên tài tuyệt đỉnh thì cũng không thể hiểu được những thứ này. Như vậy… mật mã để thông qua bức tường này là gì?
“Cơ Thiên Đạo?”
Lục Châu đứng trước bức tường, tốn chút thời gian để phân biệt ra từng chữ cái, sau đó ghép lại thành tên Cơ Thiên Đạo. Đáng tiếc bức tường không hề có chút động tĩnh.
“Sai rồi?”
Thế là Lục Châu lại thử nghiệm lần nữa.
Sau bốn, năm lần thử, bức tường vẫn yên tĩnh không phát ra một tiếng động.
“Không phải là ‘Cơ Thiên Đạo’?”
Lục Châu chợt nhớ tới hai câu thơ kia:
Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt.
Thiên Nhai Cộng Thử Thời.
Hắn thử lại một lần nữa, ấn vào các ô vuông theo thứ tự.
Đến lần thứ ba, bức tường đột nhiên rung động.
“Thành công rồi!” Lục Châu mừng rỡ hô lên.
Bức tường rung động vài cái rồi tựa như mây khói tiêu tán giữa không trung.
Quang cảnh xung quanh lập tức biến ảo. Từng đoạn hình ảnh ký ức hiện ra rồi tiến vào não hải Lục Châu.
Đoạn ký ức thứ nhất:
Cơ Thiên Đạo thành công tiến vào cảnh giới bát diệp. Vĩnh Thọ hoàng đế mang quà đến chúc mừng.
Trước khi chia tay, Lưu Qua nói: “Tu vi Cơ huynh tiến bộ nhanh đến mức khiến người kinh ngạc.”
Cơ Thiên Đạo đáp: “Do may mắn thôi.”
Lưu Qua hỏi: “Cơ huynh có tin trên đời này có cửu diệp tồn tại không?”
“Đương nhiên là tin. Ngươi thì sao?”
“Ta không tin…” Lưu Qua nở nụ cười sâu xa đầy ẩn ý. “Sau này Cơ huynh dự định làm gì?”
“Khai sơn, thu đồ.”
Đoạn ký ức thứ hai:
“Trên đường từ Thái Hư trở về bị mất một ít bí tịch công pháp, một viên đan dược.”
Hình ảnh ký ức liên quan đến Thái Hư trở nên vặn vẹo mơ hồ.
Cơ Thiên Đạo hoài nghi không phải là đan dược.
“Ta đã nắm giữ được bí mật và phương pháp tấn thăng lên cửu diệp.”
“Cần phải dạy dỗ chín tên đệ tử, lợi dụng tuổi thọ và tính mệnh của bọn chúng để thử nghiệm cách đột phá cửu diệp.”
“Ta đã thu ba đồ đệ, còn thiếu sáu đứa… Đa số mọi người có thiên phú quá kém, không phù hợp với điều kiện của ta, càng không chịu được dược lực cải tạo của đan dược… Đáng tiếc ta lại làm mất một viên.”
“Tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung tiến bộ cực nhanh, đây quả thật là tác dụng của đan dược?”
“Đoan Mộc Sinh nhập môn hơi trễ, tác dụng của đan dược trên người hắn không quá rõ ràng.”
Đoạn ký ức thứ ba:
“Phải để bọn hắn thống hận ta… Sau này khi lấy mạng bọn hắn, ta mới không thương hại mà nương tay.”
“Thế nhân đều nói ta là người nóng nảy. Ghét nhất là có người nói xấu sau lưng ta, có thời gian rảnh phải đi giết hết bọn chúng mới được.”
“Người Vô Khải và Quân Tử Quốc vốn có thù, tu vi của bọn hắn lại không hơn kém nhau bao nhiêu, tính tình thì xung đột. Nhất định phải ra thiết luật đồng môn không được chém giết lẫn nhau.”
“Lần thứ mười đánh trọng thương Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung… Bọn hắn rất ương ngạnh, hẳn là rất hận ta.”
“Ma Thiên Các bị mất một vài món đồ, nhưng cũng chỉ là mấy thứ vô dụng, ta không cần Bích Lạc tàn phiến và mấy quyển điển tịch đọc mãi không hiểu kia. Nhưng đám người tu hành giới đã để mắt tới Kim Đình Sơn, vẫn luôn nhìn chằm chằm nơi này, phải uy hiếp bọn hắn một chút mới được… Để lão đại và lão nhị ra ngoài xông pha.”
Đoạn ký ức thứ tư:
“Ma Thiên Các nay đã danh chấn thiên hạ, ta rất hài lòng.”
“Vừa thu nhận tên đồ đệ thứ tư, thiên phú rất tốt nhưng tính tình thật đáng ghét.”
Lại một đoạn hình ảnh ký ức mơ hồ.
“Thu nhận đồ đệ thứ năm… con của Vân Chiêu công chúa? Lại còn trúng Huyền Âm Chưởng Ấn? Lưu Qua là đồ hôn quân, ta lấy lệnh bài hoàng thất của hắn!”
“Thu nhận đồ đệ thứ sáu, nha đầu này đúng là số khổ, ta có nên nói cho nó biết kẻ đồ sát toàn bộ Ngư Long thôn là hoàng thất không nhỉ?”
Đoạn hình ảnh ký ức liên quan đến Ngư Long thôn xuất hiện.
“Thu nhận đồ đệ thứ bảy, đứa nhỏ này rất thông minh, ta thật hài lòng.”
Ký ức ban công pháp và vũ khí cho lão thất xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận