Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1326

Chỉ riêng Nhan Chân Lạc là lo lắng không thôi. “Đối thủ rất mạnh, các ngươi không lo lắng thì thôi, nhưng có thể đừng nói mấy câu đùa cợt như vậy được không?”
“Ách… đâu có đùa cợt, những lời này ta nói từ tận đáy lòng mà. Nhan tả sứ hiểu lầm ta rồi, Các chủ là người có thể khiến Hắc Tháp tập thể hạ thấp, danh chấn hắc liên giới, ta sao có thể đùa kiểu này.”
Nhan Chân Lạc nghe vậy bèn nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, ngươi cứ nhìn là được, đây chính là thế giới của cường giả. Không ai từng được nhìn thấy thực lực chân chính của Các chủ. Từ khi Các chủ giết chết Diệp Chân, ta đã biết lão nhân gia người thích nhất là… giả heo ăn thịt hổ.” Hạ Trường Thu giải thích.
Lão giả lưng còng nhìn về phía mấy người quan chiến đang vui vẻ trò chuyện, trên mặt đám người chẳng hề có vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi sinh nghi:
“Giao Thanh Thiền Ngọc ra, trả lại sinh cơ ngươi đã hấp thu, tự hủy đi ba Mệnh Cách, việc này coi như xoá bỏ.”
“Ngươi đang nằm mơ?” Lục Châu nhướng mày hỏi.
“Đúng là muốn ăn đòn!” Lão giả lưng còng lại vung ngọc bàn ra.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, thi triển ba lần đại thần thông thuật vọt tới trên tường thành.
Ngọc bàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên không trung như đĩa bay, tốc độ nhanh đến mức Lục Châu không kịp thi triển thẻ đạo cụ.
Phật Tổ kim thân!
Ầm!
Tường thành bị phá thành từng mảnh nhỏ, hai chân Lục Châu tạo thành hai hố sâu, hắn quay đầu tìm kiếm thân ảnh lão giả nhưng chẳng thấy đâu.
Phía trên ngọc bàn nở rộ ra thanh liên, cơn mưa thanh quang ào ào trút xuống, ngọc bàn nặng tựa ngàn cân đè xuống.
Phật Tổ kim thân không ngừng bị đè bẹp, cuối cùng tiêu tán.
Hạ Trường Thu kinh hãi.
Nhan Chân Lạc cau mày nói: “Không đúng, mọi người mau tản ra, đây là trận kỳ Thất Tinh Trận, mỗi người cầm một cái.” Hắn nhanh chóng phân phát trận kỳ cho mọi người.
Tư Vô Nhai nói: “Vô dụng thôi, tu vi của đối phương quá cao. Triệu Hồng Phất.”
“Có thuộc hạ.” Triệu Hồng Phất thu liễm dáng vẻ tuỳ tiện thường ngày, sắc mặt trầm trọng đáp.
“Lấy trận bố phù văn ra.”
“Đệ tính làm gì?” Vu Chính Hải hỏi.
“Dời đi.”
“Mọi người đi trước đi, ta ở lại.” Vu Chính Hải bay về phía trước mấy mét.
“Sao có thể thiếu ta.” Ngu Thượng Nhung sóng vai đứng cạnh hắn.
Tính cách của hai người tuy mâu thuẫn nhau nhưng lại có một điểm chung, bọn hắn từ xưa đến nay đều không thích thay đổi quyết định của mình.
Lão giả lưng còng cười ha hả nói: “Đây chính là cao thủ một chiêu đánh bại mười ba Mệnh Cách? Muốn trách thì hãy trách ngươi không có mắt, đắc tội thiếu chủ.”
“Lên.” Bên dưới đột nhiên truyền tới thanh âm trầm thấp.
Hả?
Lão giả lưng còng cả kinh.
Một lam sắc chưởng ấn cực lớn xuất hiện, kẹp chặt lấy ngọc bàn bay lên không trung.
Lục Châu biết đối phương có thể vượt quá thực lực mười ba Mệnh Cách đều là nhờ có ngọc bàn này.
Lục Châu sử dụng Thái Huyền chi lực khống chế ngọc bàn, tựa như khi còn ở Bồng Lai đảo dùng tay nâng cả toà đảo lên không.
Đám người Ma Thiên Các lên tiếng kinh hô.
Bọn hắn vốn đã chuẩn bị chiến đấu, nhưng nhìn thấy lam chưởng kia xuất hiện nâng ngọc bàn lên như đang nâng bầu trời, ai nấy đều sững sờ phát ngốc.
Hạ Trường Thu không kìm lòng được tóm lấy cánh tay Nhan Chân Lạc. Nhan Chân Lạc lập tức phủi tay hắn ra, chuyên tâm quan sát lam chưởng đang bay cao vút lên tầng mây.
Lão giả lưng còng muốn khống chế ngọc bàn nhưng lại phát hiện ngọc bàn bị kẹp chặt vô cùng. Thân ảnh lão nhoáng lên, xuất hiện đối diện Lục Châu.
“Lão phu chờ ngươi đã lâu.” Lục Châu lập tức vung ra một tấm Thẻ Lôi Cương.
Lam chưởng biến mất.
Đúng như Lục Châu dự đoán, lão giả lưng còng không xem chưởng ấn lôi cương ra gì mà chỉ lo thu hồi ngọc bàn.
Đúng lúc này, thiên lôi cuồn cuộn từ trên không đánh xuống. Lão giả lưng còng nâng ngọc bàn lên chống đỡ.
Ầm!
Lão cảm giác được cánh tay tê rần, Lôi Cương theo ngọc bàn truyền xuống thân thể hắn.
Phốc !
Trái tim lão đập nhanh kịch liệt, nhưng lực lượng bên trong Lôi Cương quá lớn, chấn vỡ kỳ kinh bát mạch của lão, lực lượng cường đại đến quỷ dị đánh bật hắn văng ra ngoài.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật đuổi tới, lăng không quan sát lão giả.
Lão đầu này đúng là may mắn, không kích phát 1% tất sát kia, chỉ bị trọng thương.
Gân mạch đã đứt đoạn, lão giả không cách nào khống chế nguyên khí, chỉ có thể rơi thẳng xuống đất.
Cao thủ đại nội bốn phía lập tức bay tới, dùng trường mâu đâm vào lão giả nằm im dưới mặt đất. Lão cuộn người lại, toàn thân đầy máu.
Lục Châu hạ lệnh: “Tản ra!”
Hắn biết lão giả không dễ dàng chết như vậy.
Có khôi nô hộ thể và mười ba Mệnh Cách, Thiên Giới Bà Sa lại có thể hấp thu sát thương chí mạng, cho dù kích phát 1% tất sát cũng chỉ có thể lấy đi Mệnh Cách hoặc khôi nô của lão.
Đám cao thủ đại nội vội vàng lui lại.
Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng và một tấm Thẻ Lôi Cương. Hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc tiết kiệm điểm công đức.
Đúng lúc này, Ngọc bàn đột nhiên toả ra quang mang, lão giả lưng còng bỗng dưng mở mắt.
“A!”
Lão kêu lên một tiếng, hoàn toàn không có phong phạm cao thủ mười ba Mệnh Cách, sau đó đứng bật dậy như cương thi, phát tiết cương khí tứ phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận