Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 454

Cùng lúc đó.
Trong Huân Hoa Mộ.
Ngu Thượng Nhung khẽ thở phào, song chưởng mở ra, điều động nguyên khí không ngừng tu bổ đan điền khí hải.
Trải qua một khoảng thời gian điều tức, nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể mới hoàn toàn lắng lại.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi mở mắt ra… nhìn về phía tia dương quang rọi từ đỉnh Huân Hoa Mộ xuống với vẻ hết sức hài lòng.
Cảm giác còn sống cực kỳ tốt đẹp… Giống như ngày hôm đó hắn đứng trên ngọn núi quan sát mặt trời lặn rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau lại ngắm nhìn bình minh dâng lên.
Vu Hàm Sơn rất lạnh, nhưng đối với tu hành giả thì toàn bộ khí lạnh đều bị ngăn lại bên ngoài cơ thể.
Ngu Thượng Nhung rất muốn đi ra ngoài ngắm cảnh mặt trời mọc. Đáng tiếc vì lý do thân thể, hắn không thể không lưu lại trong Huân Hoa Mộ.
Ngu Thượng Nhung nâng một tay lên. Tất cả đã sẵn sàng.
“Khai diệp.”
Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Pháp thân có vẻ ngoài giống hệt Ngu Thượng Nhung, toàn phân phát ra kim quang, chỉ là dưới chân không hề có kim liên!
Kim quang lan tràn toàn thân pháp thân, sau đó dần dần tiến về phía dưới.
Kinh nghiệm khai diệp của Ngu Thượng Nhung không hề thua kém bất cứ ai. Hắn biết rõ phải khai diệp như thế nào.
Hơn nữa, Ngu Thượng Nhung không hề cho rằng đây là con đường xung kích cửu diệp. Hắn chỉ muốn ngưng tụ ra kim liên một lần nữa!
Chém đứt kim liên rồi ngưng tụ ra một kim liên khác là xong.
Thế nên Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí toàn thân, ngưng kết thành kim quang rồi từ từ hạ xuống dưới chân pháp thân.
Toàn bộ năng lượng hội tụ lại dưới chân. Theo kinh nghiệm trước đây, số năng lượng đã đủ để ngưng tụ ra một toà kim liên mới.
Nhưng dù cho Ngu Thượng Nhung có điều động nguyên khí thế nào đi nữa cũng không thể ngưng tụ ra được kim liên.
Từng vòng từng vòng năng lượng chạy xuống dưới chân rồi trôi đi mất như thể nước sông đổ về biển cả.
“Lại khai!” Giọng Ngu Thượng Nhung kiên định và hữu lực.
Theo tiếng quát của hắn, từng đạo kim quang tiếp tục hội tụ dưới bàn chân.
Ông!
Ông ông!
Âm thanh cộng hưởng mãnh liệt xuất hiện.
Môi Ngu Thượng Nhung cong lên thành một nụ cười. Khai diệp… thành công!
Ngu Thượng Nhung bỗng nhiên cảm giác được trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn nín thở, cẩn thận quan sát liên diệp bên dưới pháp thân.
Hắn khai diệp không đơn giản nhưng cũng không quá khó, đó là vì hắn có kinh nghiệp khai diệp rất phong phú, không phải như người mới tiến vào Nguyên Thần cảnh chạy loanh quanh tìm đường.
Nhưng khó là khó ở chỗ phải tự tay chém rơi kim liên, đồng thời còn phải ngưng tụ lại kim liên lần nữa.
Kim liên có trước hay là diệp có trước? Không có rễ thì diệp làm sao sinh ra?
Câu này cũng như con gà có trước hay trứng có trước.
Ông!
Pháp thân không ngừng rung động, âm thanh cộng hưởng cũng ngày càng lớn.
Mảnh diệp lẻ loi dưới chân pháp thân đã hiện ra rõ ràng! Toàn bộ phiến lá đã xuất hiện trước mắt.
Thành công khai diệp.
Nói cách khác, tu vi Ngu Thượng Nhung hiện giờ đã là Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Hắn không cần kiểm tra độ cao và uy lực của pháp thân, chỉ dựa vào cảm giác đã có thể đoán ra được, đây hoàn toàn tương đương với pháp thân nhất diệp.
Ngay sau đó, kim liên tiếp tục rung động, kim quang không ngừng di chuyển xuống chân.
Ngu Thượng Nhung cho rằng toà kim liên sẽ xuất hiện.
Đáng tiếc, khi hắn tiêu hao gần hết nguyên khí trong cơ thể cũng không thể tạo thành kim liên.
Muốn duy trì hình thái pháp thân phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí, huống chi hiện tại Ngu Thượng Nhung còn đang bị thương.
Ngu Thượng Nhung nâng tay lên, đặt pháp thân trước mắt mà ngắm nghía.
Vòng sáng biến mất. Lúc này chỉ còn lại một mảnh lá sen không ngừng xoay tròn bên dưới pháp thân.
Không có kim liên!
Điều này đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Ngu Thượng Nhung.
Cho dù hắn là cao thủ bát diệp ngạo thị thiên hạ, là Kiếm Ma người người nghe tên đã biến sắc, nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải được cảnh tượng trước mắt.
“Pháp thân không còn kim liên.”
Bàn tay nắm chặt! Pháp thân biến mất.
Trong mắt Ngu Thượng Nhung loé lên quang mang. Hắn nhắm mắt lại ngồi xếp bằng, bắt đầu thu nạp nguyên khí.
Một ngày một đêm trôi qua.
Cảm giác được nguyên khí khôi phục được phần nào, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn, Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân.
Bên dưới pháp thân vẫn chỉ có một mảnh diệp đang xoay tròn.
Vẫn không có kim liên.
Ngu Thượng Nhung triệu tập toàn bộ nguyên khí hội tụ về phía dưới chân pháp thân, không ngừng xung kích…
Hắn muốn tạo ra một kim liên mới.
Cứ thế, Ngu Thượng Nhung không ngừng làm thử hết lần này tới lần khác.
Cho đến khi nguyên khí trong cơ thể hắn hoàn toàn cạn kiệt… Oanh!
Pháp thân tiêu tán!
Nơi Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng đột nhiên đổ sụp!
Vù!
Ngu Thượng Nhung rơi xuống khoảng không bên dưới. Bốn phía ngoại trừ bóng tối vô tận thì chẳng còn thấy gì.
Gió lạnh thổi thốc từng cơn khiến sắc mặt Ngu Thượng Nhung càng thêm trắng bệch. Tuy vậy hắn cũng đã tỉnh táo lại, chân đạp hư không, lăng không lơ lửng.
Bàn tay Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng, chưởng ấn lập loè kim quang bay ra chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.
“Huân Hoa Thảo?”
Dưới mặt đất đều là Huân Hoa Thảo.
Ngay khi Ngu Thượng Nhung đang thất thần, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một tấm lưới chụp xuống như đang đậy nắp bình, phong bế toàn bộ không gian bên trên!
Ngu Thượng Nhung nhíu mày bay lên.
Ầm!
Hắn vung chưởng đánh vào tấm lưới trên đỉnh đầu nhưng không khiến nó suy suyển chút nào.
Lại thêm một chưởng! Ầm!
Vẫn không nhúc nhích.
Phanh phanh phanh!
Ngu Thượng Nhung liên tục đánh ra ba chưởng, tấm lưới vẫn không mảy may rung động.
“Hàn thiết ngàn năm?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Trường Sinh Kiếm!”
Hắn gọi một tiếng, Trường Sinh Kiếm nằm dưới mặt đất lúc này khe khẽ rung động.
Không đúng! Năng lực cách không ngự vật đã bị hạn chế thật nhiều!
Ngu Thượng Nhung bay đến sát tấm lưới, ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay xuất hiện kim quang vàng rực soi sáng không gian.
Trên tấm lưới có khắc từng đạo trận văn.
“Trận văn làm suy yếu năng lượng?” Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu.
Thiết kế rất tinh xảo tuyệt diệu. Người Quân Tử Quốc có thể sống sót được có lẽ đều nhờ vào những công cụ này.
Những đồ vật kia hắn chỉ cảm thấy chúng cực kỳ nhỏ yếu, nhưng tấm lưới này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng thở dài.
Dựa trên cảm giác khi công kích vào tấm lưới thì hắn phải có tu vi mạnh hơn mới có thể điều khiển Trường Sinh Kiếm bay tới.
Còn bây giờ thì gần như không thể!
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này là một loại giếng đào dùng để làm cạm bẫy, cũng có thể là một nơi tị nạn bí mật.
Lát sau, Ngu Thượng Nhung nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng. Hắn điều chỉnh lại tâm thái, không nghĩ nhiều nữa.
Cứ tiếp tục khai diệp thôi.
Kim liên không có cũng chẳng sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận