Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2001: Viễn cổ long hồn

“Vậy đây chính là ý chí?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Lục Châu gật đầu.
Trong Thái Hư có rất nhiều thư tịch viết về thần ma, nhưng trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, chẳng qua đó là định nghĩa của nhân loại dành cho các loại “lực lượng ý chí” mà thôi.
Long hồn gào thét một tiếng, không gian trở nên vặn vẹo. Đám người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, ổn định tâm thần.
Đạo đồng nhìn Băng Long, nhíu mày nói: “Ta đã xem nhẹ nó rồi.”
Cùng lúc đó.
Hải Loa lấy Thập Huyền Cầm ra đặt trước người, cương khí bao phủ cả cây đàn. Mười ngón tay nàng nhẹ lướt trên các dây đàn như dòng nước chảy trôi về tứ phương, du dương và êm tai tới cực hạn.
Tiếng đàn khiến thế giới đóng băng đến mức vặn vẹo trở nên yên tĩnh, hư ảnh Băng Long trên không trung cũng ngừng gào thét, trở nên trong suốt dập dờn như thuỷ lãng.
Hải Loa chuyên chú đánh đàn, gió nhẹ thổi lên nâng sợi tóc mai bay phất phơ trong gió.
Thượng Chương không kìm lòng được quay đầu nhìn nữ nhi, trong mắt ánh lên thần sắc phức tạp.
Lát sau, long hồn tiêu tán.
“Đi.” Lục Châu dẫn đầu bay ngang qua chỗ Băng Sương Cự Long.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý dùng Phạm Thiên Lăng quấn lấy Hải Loa bay theo mình, mà Thập Huyền Cầm trong tay nàng vẫn không ngừng phát ra Triều Thánh Khúc.
Đám người cấp tốc bay lướt qua Băng Long, phát hiện sau lưng nó lại là một vết nứt không gian khác.
“Lối ra.” Huyền Dặc đế quân kinh hỉ nói.
Phanh !
Đột nhiên trường mâu cắm trên mặt đất bay vút vào không trung, đâm vào lưng Băng Long.
Ngao !
Tiếng rồng ngâm vang lên, thiên địa rung chuyển, cuồng phong tàn phá bừa bãi, băng trùy bắn ra bốn phương tám hướng.
Đạo đồng nói: “Tình hình không ổn! Nó được giải phong rồi!”
Hắn vung tay lên bảo vệ Hải Loa và Tiểu Diên Nhi: “Các ngươi đi trước đi!”
“Không.” Lục Châu dừng lại, nói: “Để lão phu xử lý.”
“Ngươi?”
“Tin tưởng Lục các chủ!” Huyền Dặc đế quân nói.
Có lão sư và Thượng Chương ở đây, bản đế quân cũng chẳng cần xoắn xuýt làm gì cho thêm phiền.
Thượng Chương gật đầu, đứng chắn trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Băng trùy bị ngăn trở, Băng Sương Cổ Long phá tầng băng bay ra.
Viễn cổ long hồn từ trong thân thể phóng lên không trung, hoá thành một đạo năng lượng khổng lồ hình rồng bay lượn khắp thiên địa. Nó đi đến đâu, không gian vỡ vụn, núi non sụp đổ đến đó.
Lục Châu đạp đất bay lên không, Tinh Bàn xuất hiện bắn ra mấy đạo quang ấn xuyên thủng long hồn.
Ngao !
Tiếng rồng ngâm chói tai khiến đám người đau đầu muốn nứt. Thượng Chương và Huyền Dặc đế quân không thể không phân ra một phần nguyên khí để chống cự. Quay đầu nhìn lại hai cô nương, các nàng đều vô sự ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Huyền Dặc tán thán nói: “Lục các chủ truyền cho hai người các ngươi công pháp thần kỳ thật sự, có thể ngăn cản được âm công của viễn cổ long hồn.”
“Huyền Dặc đế quân rất tinh mắt!” Tiểu Diên Nhi khen ngợi.
“Bản đế quân luôn thưởng thức cao thủ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy tôn sư đã biết hắn bất phàm, thế nên bản đế quân mới nhiệt tình đối đãi để tôn sư lưu lại Huyền Dặc điện.”
Cuồng phong thổi tới, đám người đều nhìn về phía Lục Châu.
Hai mắt viễn cổ long hồn sáng lên, miệng nói tiếng người: “Ai quấy rầy giấc ngủ của bản thần?”
Lục Châu đạm nhiên nói: “Ngươi vốn là sinh vật thời viễn cổ, vì sao lại xuất hiện ở Thái Huyền Sơn?”
“Nhân loại?” Long hồn đánh giá nhân loại nhỏ bé như một hạt bụi ở trước mặt, sau đó không chút do dự điều động thân thể bay về phía Lục Châu.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, sử dụng chân đại na di để xuất hiện phía sau lưng viễn cổ long hồn.
Nó vồ hụt một trận. “Nhân loại cường đại?”
Long hồn dùng thêm một từ để hình dung Lục Châu.
“Thái Huyền Sơn vốn là địa bàn của nhân loại, không phải chỗ một hung thú như ngươi nên đến.” Lục Châu đáp.
Viễn cổ long hồn phát ra tiếng cười trầm thấp: “Nơi này đã một trăm ngàn năm không có ai tới… Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Thái Hư hàng lâm, bản thần cũng không thèm để ý. Kẻ nên cút là các ngươi!”
Ầm ầm ầm!
Ba chữ cuối cùng như kinh lôi bạo tạc giữa không trung. Băng sơn ở phía xa sụp đổ, Thượng Chương và Huyền Dặc cau mày ngăn trở âm công cường đại.
Khi tiếng quát bay tới chỗ Lục Châu, trường bào phiêu đãng bay nhẹ ngăn trở toàn bộ âm công. Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng đó.
“Hả?” Viễn cổ long hồn hăng hái nhìn nhân loại trước mặt. “Bản thần đói.”
Nó cảm nhận được nhân loại cường đại này là món ăn vô cùng thơm ngon, có thể giúp nó đề thăng tu vi rất nhiều.
Miệng nó há ra, toàn thân nhào tới thôn phệ Lục Châu, nuốt hắn vào bụng.
“A?” Tiểu Diên Nhi kinh hô.
“Sư phụ?”
Hai nàng hoàn toàn không ngờ tới sư phụ lại bị nuốt dễ dàng như vậy.
“Đừng khẩn trương, hắn không sao.” Thượng Chương an ủi. Tu vi cấp bậc Đại Đế có thể cảm giác được Lục Châu rất cường đại.
Quả nhiên !
Phần bụng viễn cổ long hồn bộc phát ra kiếm cương vạn trượng, đâm xuyên thân thể long hồn.
Viễn cổ long hồn gào lên, tan ra thành từng phần khí thể. Nó vốn là lực lượng ý chí, không có thực thể.
Lát sau, viễn cổ long hồn lại hợp thành hình rồng, một lần nữa nhào về phía Lục Châu. Đôi bên tới tới lui lui đánh nhau hơn trăm hiệp.
Lục Châu muốn tìm cách đánh tan mục tiêu, long hồn cũng tìm cách thôn phệ nhân loại cường đại này.
Lúc này, viễn cổ long hồn thay đổi sách lược bay xuống dưới.
Thấy thế, Thượng Chương nhắc nhở: “Không nên ham chiến, nó muốn vận dụng bản thể.”
Ngao !
Đúng như Thượng Chương đoán, Băng Long dưới mặt đất đã bắt đầu chuyển động. Nó lăng không bay lên, trong mắt toả ra quang hoa, lực lượng ý chí giương nanh múa vuốt gào thét:
“Nhân loại… trở thành một phần của bản thần là vinh quang lớn nhất đời ngươi.”
“Lui lại!” Thượng Chương Đại Đế hô lên, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lùi về phía sau. Huyền Dặc đế quân cũng làm ra tư thế phòng ngự.
“Tìm cơ hội thanh lý băng nhận để tiến vào vết nứt không gian.” Thượng Chương Đại Đế nói.
“Được.” Hai người nhất trí ý kiến.
Thượng Chương Đại Đế có đủ lực lượng để bảo hộ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hơn nữa hai nha đầu có tu vi đạo thánh nên cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Hắn xoay người đánh ra vô số đạo cương ấn, xua tan vô số băng nhận giữa không trung, để lộ vết nứt không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận