Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 592

Lục Châu không phủ định lời hắn, dù sao lời Chu Ôn Lương cũng khá lý.
Chỉ là khi Ma Thiên Các bị vây công, còn chưa có ai tin cửu diệp tồn tại. Nếu Lận Tín mặc bộ giáp này vào, không một bát diệp nào có thể thương tổn được hắn, thế nên chắc chắn đối phương phải xuất động lực lượng cửu diệp để đánh giết Lận Tín.
Nếu vậy thì việc Lưu Chấp đưa khôi giáp cho Lận Tín có thể hiểu được.
“Cơ lão tiền bối, xin ngài minh giám.” Chu Ôn Lương cao giọng nói.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt…” Lục Châu xoay người lại, chắp tay dạo bước. “Mặc nó vào.”
“A?”
Chu Ôn Lương sửng sốt, không rõ Lục Châu có ý gì.
Không đợi Lục Châu mở miệng, Phan Trọng đã lên tiếng thúc giục: “Bảo ngươi mặc thì mặc vào đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
“Vâng vâng vâng…”
Chu Ôn Lương không dám thất lễ, vội vàng mặc bộ khôi giáp nặng nề lên người. Sau khi mặc xong, hắn vẫn quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.
“Đứng lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chu Ôn Lương nơm nớp lo sợ đứng lên, vừa đứng thẳng người dậy đã thấy Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng.
“A !”
Hắn hoàn toàn không ngờ Lục Châu lại đột nhiên ra tay với mình, còn chưa kịp làm gì thì chưởng ấn đã đánh vào lồng ngực hắn.
Ầm!
Chu Ôn Lương cong người bay ngược ra sau như một cây cung. Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung nhíu mày nhìn nhị trưởng lão bị đánh bay.
Chưởng ấn kia không lập tức biến mất mà dư lực tiếp tục đánh vào người Chu Ôn Lương khiến hắn bay ra đến giữa sân.
Lực lượng tiêu tán, Chu Ôn Lương té phịch xuống đất, xương cốt toàn thân như bị vỡ ra, khó chịu cực kỳ.
Hoàn toàn chẳng có cái gì gọi là “lực lượng đặc thù”.
Vương Kiệm Nhượng là người đầu tiên phản ứng, cao giọng nói: “Khá lắm… cái thứ này quả nhiên là đồ giả!”
Trương Cung phụ hoạ nói: “Lận Tín thật quá hèn hạ, vậy mà lại dám để toàn bộ Thái Hư Học Cung lâm vào nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị Lưu Chấp lừa.”
Một chưởng của Lục Châu chỉ có tu vi Nguyên Thần cảnh nhị diệp, nào phải cửu diệp thật sự?
Lão phu cũng rất bất đắc dĩ. Ngươi muốn lão phu đánh ra chưởng pháp cửu diệp lão phu cũng đành chịu thua.
Cho dù mạnh yếu thế nào thì Lục Châu vẫn là nhị diệp hàng thật giá thật.
Phan Trọng đương nhiên không bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa: “Các chủ khống chế chưởng ấn đã đến mức lô hoả thuần thanh.”
Chu Kỷ Phong thấy cảnh này thì cũng cạn lời.
Chu Ôn Lương gian nan bò dậy, đứng ngoài sân viện khom người nói với Lục Châu: “Một chưởng của Cơ lão tiền bối thật lợi hại… bộ khôi giáp này quả nhiên chẳng có tí tác dụng gì.”
Hắn che ngực, nhịn đau đi vào trong đại điện.
Lục Châu lại tiếp tục dò xét trận văn trên thân khôi giáp, chúng không hề bị kích phát lấy một lần.
Lục Châu cảm thấy món đồ này là hàng thật, tương tự như cỗ quan tài kia… Có lẽ cửu diệp thật sự mới có thể kích phát nó.
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, bên ngoài đại điện bỗng truyền đến thanh âm vang dội: “Sư phụ, chưởng ấn của người thật là chói loá, đồ nhi đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.” Chư Hồng Cộng vừa bước vào vừa liến thoắng nói.
“Bát tiên sinh.” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời hành lễ.
Ba tên trưởng lão Thái Hư Học Cung quay đầu lại, thấy một gã mập mạp đang bước vào đại điện, trong lòng âm thầm nảy sinh nghi hoặc, đây chính là bát tiên sinh Chư Hồng Cộng của Ma Thiên Các?
Chỉ có đến thế? Tà Vương đây sao?
Khi Chư Hồng Cộng đi đến chỗ ba người, vẻ nịnh nọt trên mặt hắn lập tức biến mất. Khi đã đi lướt qua, trên mặt lại xuất hiện tư thái nịnh hót.
Khả năng hoán đổi biểu tình đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong hoàn toàn cam bái hạ phong.
Nhớ lại vừa rồi mình vỗ mông ngựa quá sức thô thiển, Phan Trọng khẽ thở dài, bát tiên sinh và hắn quả thật khác nhau đến một trời một vực.
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Chư Hồng Cộng đáp: “Tứ sư huynh bảo đồ nhi nhắn với cho sư phụ, Thái Hư Học Cung và hoàng thất từ lâu đã là người cùng một phe.”
Không phải Minh Thế Nhân cũng đang ở Ma Thiên Các sao? Còn cần phải nhắn lời?
Chu Ôn Lương nghe vậy vội vàng quỳ xuống giải thích: “Khẩn cầu Cơ lão tiền bối minh giám, đó chỉ là chủ ý của một mình lão gia hoả Lận Tín mà thôi, không hề liên quan đến ba người chúng ta.”
Lục Châu bình tĩnh nhìn bọn họ, trên mặt không thể hiện chút biểu tình nào.
“Bản toạ cảm nhận được thành ý của các ngươi. Để khôi giáp lại.”
Chu Ôn Lương vui mừng quá đỗi, lập tức cởi khôi giáp ra, ba người đồng thời bái tạ: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”
[Ting ! được 3 người lễ bái, thu hoạch được 3 điểm công đức.].
“Có điều…”
“A?”
Tâm tình ba người Chu Ôn Lương vừa mới bình ổn, nghe vậy lại trở nên căng thẳng.
“Nếu thật sự do một mình Lận Tín giở trò quỷ thì bản toạ sẽ tha cho các ngươi. Còn bây giờ… Áp giải xuống đi.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khom người đáp: “Vâng.”
“Cơ lão tiền bối minh xét! Cơ lão tiền bối, từng lời ta nói đều là thật mà, Cơ lão tiền bối…”
Khi bị kéo ra ngoài, Chu Ôn Lương vẫn không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng hắn đâu có nói sai điều gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ba người bị giam giữ trong nhà kho ở Bắc Các, nhà kho tối tăm mù mịt đến ánh mặt trời cũng không có.
Trong nhà kho.
Vương Kiệm Nhượng nói: “Chu trưởng lão, kế hoạch này của ngươi rốt cuộc có dùng được không?”
“Yên tâm đi, nhất định thành công mà.” Chu Ôn Lương chắp tay nói. “Ít nhất Cơ lão ma không ra tay với chúng ta, không phải sao?”
“Vấn đề là bây giờ đã chứng thực được bộ khôi giáp kia là đồ giả, Lận Tín làm sao đối phó được Cơ lão ma?” Vương Kiệm Nhượng hỏi.
Chu Ôn Lương nhướng mày đáp:
“Thật giả không quan trọng, chỉ cần Cơ lão ma tin Lận Tín có cấu kết với thái tử là được. Lận Tín mà chết, chưởng môn Tiêu Sơn lại đi Dự Châu, Thái Hư Học Cung chắc chắn sẽ thuộc về ba huynh đệ chúng ta. Cơ lão ma dù sao cũng là cửu diệp, đâu thể dễ dàng bị chúng ta qua mặt.”
Vương Kiệm Nhung gật đầu: “Vẫn là Chu đại ca nghĩ thông suốt.”
Chu Ôn Lương khẽ hừ một tiếng. “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”
Nghe đến hai chữ ‘hang cọp’, Trương Cung thấp giọng nói: “Ma Thiên Các hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận