Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 633

“Hả?”
“Các chủ từng nói trảm kim liên chỉ là một trong các phương pháp. Nhưng nếu không trảm kim liên thì rất khó tấn thăng cửu diệp, tu hành giới đã trải qua biết bao năm tháng mà nào có ai thành công?” Phan Ly Thiên nói.
“Ngươi không tự mình trải nghiệm thì làm sao kết luận không có ai thành công? Có lẽ vì một số nguyên nhân đặc biệt nên các cao thủ cửu diệp mới biến mất.” Lãnh La nói.
Phỏng đoán này vừa được đưa ra, những trưởng lão khác đều phải giật mình, lông lơ dựng đứng.
Cùng lúc đó.
Lục Châu thu tay lại, nhìn về phía Diệp Thiên Tâm. Một chiêu thần thông Thiên thư này đã triệt để dùng hết lực lượng phi phàm trong người hắn.
Trước khi có Địa Tự Quyển, một phần ba lực lượng phi phàm trong Nhân Tự Quyển có thể giết chết một cường giả thất diệp, muốn giết bát diệp thì cần phải vận dụng hơn một nửa lực lượng phi phàm.
Sau khi bế quan, Nhân Tự Quyển và Địa Tự Quyển dung hợp hoàn toàn, tương đương với việc Lục Châu có thể sử dụng gấp đôi lực lượng phi phàm. Đồng thời các thần thông của Thiên thư cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lục phủ ngũ tạng của Diệp Thiên Tâm đã được chữa trị xong, nhưng mái tóc bạc trắng kia thì hắn không cách nào khôi phục, không biết Diệp Thiên Tâm đã bị hao tổn bao nhiêu năm tuổi thọ. Cũng may nàng tu luyện Bích Hải Triều Sinh Quyết nên trông vẫn trẻ tuổi như trước.
“Thần thông Thiên thư chung quy vẫn không thể khôi phục tuổi thọ.”
Tuổi thọ… dường như chính là cấm khu của ông trời. Cho dù là thần thông Thiên thư cũng không cách nào chạm tới.
Lúc này Diệp Thiên Tâm bỗng ho khan một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Ý thức mông lung của nàng từ từ thanh tỉnh như thể nàng vừa mới mơ thấy một giấc mộng thật dài.
“Sư phụ?” Diệp Thiên Tâm kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tỉnh thì tốt.”
Lục Châu không quá hài lòng với kết quả trị liệu, nhưng có thể giữ được tính mệnh cho Diệp Thiên Tâm thì cũng xem như không tệ.
Diệp Thiên Tâm kinh sợ muốn leo xuống giường hành lễ nhưng Lục Châu đã phất tay, cương khí đỡ lấy nàng ngồi yên trên giường.
“Tuy ngươi đã giữ được tính mạng nhưng cơ thể còn rất yếu ớt.” Lục Châu nói.
Diệp Thiên Tâm hiểu, nhất định là sư phụ đã cứu nàng, bèn vội vàng cúi đầu kích động nói: “Đồ nhi tạ ơn sư phụ.”
Thấy cảm xúc của nàng ba động, Lục Châu không vội nói chuyện mà đợi giây lát.
“Ngươi trúng Phù Ấn Kim Long của Tô Thánh, muốn khôi phục lại trạng thái như trước thì e là…”
Lục Châu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Tâm đã lắc đầu đáp. “Đồ nhi còn được sống đã là may mắn, sao còn dám hy vọng xa vời.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Hắn chậm rãi xoay người lại đưa lưng về phía Diệp Thiên Tâm, tay chắp sau lưng.
“Bản toạ đã trục xuất ngươi khỏi sư môn… tại sao ngươi còn muốn quay về Ma Thiên Các?”
“Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, chỉ mong chuộc tội.”
“Ngươi từng chết một lần, bản toạ cũng đã trừng phạt ngươi. Tình cảm sư đồ cũng đã đoạn từ lâu, ngươi cần gì phải quay về đây tìm chết vô nghĩa?”
Nghe vậy, Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nói: “Đồ nhi chỉ mong chuộc tội, không nghĩ nhiều như thế.”
“Bản toạ hỏi ngươi, ngươi thật lòng muốn về Ma Thiên Các?” Lục Châu hỏi.
“Vâng!”
“Tính tình bản toạ cổ quái táo bạo, rất thích đánh người, cũng rất thích trừng phạt đệ tử, như vậy ngươi vẫn muốn quay về Ma Thiên Các?”
“Vâng!”
“Ma Thiên Các bị xem là ma đạo, rất nhiều người đều muốn diệt trừ bản toạ, về Ma Thiên Các ngươi có thể sẽ phải đối đầu với cả thiên hạ.”
“Đồ nhi ngay cả mạng cũng không cần, sao còn để ý đến mấy thứ này!” Diệp Thiên Tâm đáp.
“Được.” Lục Châu xoay người lại, ánh mắt đối diện với Diệp Thiên Tâm. “Vậy bản toạ khôi phục thân phận lục đệ tử Ma Thiên Các cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Diệp Thiên Tâm cực kỳ mừng rỡ, vội vàng cúi người đáp: “Đồ nhi nguyện ý!”
Nàng vừa định hành lễ, Lục Châu đã vung tay lên. “Miễn đi, lúc còn nhỏ ngươi đã hành đại lễ rồi.”
“Đồ nhi đa tạ sư phụ.” Diệp Thiên Tâm kích động đến trào nước mắt.
Lục Châu nhìn Diệp Thiên Tâm, trong mắt nhìn thấy một chuỗi tin tức.
Danh tính: Diệp Thiên Tâm.
Thân phận: Bạch dân, Nhân tộc.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
Đồng thời độ trung thành của Diệp Thiên Tâm là 85%, một con số rất cao.
Điểm này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Lục Châu. Vừa quay về Ma Thiên Các mà nàng đã có độ trung thành cao ngang ngửa Tiểu Diên Nhi rồi.
Lúc này ngoài cửa chợt truyền tới thanh âm.
“Chúc mừng lục sư tỷ!”
“Chúc mừng lục sư tỷ!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa xuất hiện ngoài cửa. Lục Châu vẫy tay ra hiệu cho Hải Loa tiến vào.
Diệp Thiên Tâm không biết Hải Loa, nàng nghi hoặc nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Hải Loa ngoan ngoãn đi đến trước mặt Diệp Thiên Tâm, làm lễ ra mắt: “Bái kiến lục sư tỷ.”
“Lục sư tỷ, đây là tiểu sư muội Hải Loa sư phụ mới thu nhận đó! Về sau muội không còn là tiểu sư muội nữa đâu nha…” Tiểu Diên Nhi nói.
Diệp Thiên Tâm gật đầu cười. “Thì ra là tiểu sư muội.”
Nàng cẩn thận quan sát và đánh giá tiểu sư muội Hải Loa trước mặt. Diệp Thiên Tâm biết sư phụ thu đồ rất nghiêm ngặt, người được sư phụ coi trọng đương nhiên phải có chỗ hơn người.
“Các ngươi ra ngoài trước đi, vi sư còn có lời muốn nói với lục sư tỷ của các ngươi.”
“Vâng ạ.”
“Lục sư tỷ, mai ta đến tìm tỷ chơi nha.”
Hai người nắm tay tung tăng ra khỏi phòng.
Chuyện của Hải Loa sau này nói cũng được. Lục Châu cất tiếng hỏi: “Ngươi tấn thăng bát diệp từ bao giờ?”
Nghe được câu này, Diệp Thiên Tâm lập tức kể lại mọi chuyện mình gặp phải sau khi rời khỏi Ma Thiên Các. Từ việc nàng dốc lòng tu luyện khôi phục thương thế đến việc gặp nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung, sau đó nàng đi về phía tây nam đến Nguyệt Quang lâm địa rồi gặp Thừa Hoàng thế nào đều kể hết ra.
Nàng nói rất nhẹ nhàng bình thản nhưng Lục Châu biết trong đó có biết bao nhiêu gian khổ.
Nghe nói tới Thừa Hoàng, Lục Châu kinh ngạc hỏi: “Thế gian thật sự có loài này?”
“Thật sự có! Đồ nhi xâm nhập vào Nguyệt Quang lâm địa, vốn cho rằng không còn cơ hội sống sót trở ra, không ngờ lại gặp được Thừa Hoàng!”
Diệp Thiên Tâm vốn là người kiệm lời, nhưng khi kể về những kinh lịch này nàng dường như đã quên đi những vết thương trên người, càng kể càng hăng say, không quên miêu tả lại dáng vẻ của Thừa Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận