Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1640

Phật Tổ kim thân bành trướng ra tứ phía, phật ảnh đầy trời của Giám Chân bị đánh tan, thủ ấn vồ tới chộp lấy hắn.
“Ngươi…”
Phật ấn lóng lánh kim quang khiến Giám Chân kinh ngạc không thôi.
“Còn muốn ngăn cản lão phu?”
Giám Chân lắc đầu: “Lão nạp làm vậy là đang cứu các ngươi… Tiến về phía trước các ngươi sẽ gặp Doanh Câu!”
“Cứu lão phu?”
“Doanh Câu bất tử bất diệt, ngay cả chân nhân cũng không làm gì được hắn. Lăng mộ tiên đế từng gặp trộm vô số lần, mỗi khi có người xuất hiện lão nạp đều khuyên bảo, đáng tiếc… luôn có người không chịu nghe lời khuyến cáo.”
“Hay cho một tên lừa trọc miệng đầy nhân nghĩa với đạo đức.”
Ầm!
Chưởng ấn đánh bay Giám Chân. Năm ngón tay Lục Châu lại kéo hắn về, trầm giọng nói:
“Vì sao Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lại ở nơi này?”
Giám Chân phun ra máu đen nhuộm đầy áo cà sa.
Quý Thực thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Hắn đã trúng kịch độc của Doanh Câu, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành quái vật giống Doanh Câu vậy.”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Chỉ có như vậy mới có thể vĩnh sinh bất tử.” Giám Chân nói.
“Vĩnh sinh?” Lục Châu thở dài một tiếng, “Từ xưa đến nay có vô số tu hành giả muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng chân chính đạt tới vĩnh sinh liệu có nổi một người?”
Giám Chân chắp một tay trước ngực, miệng lẩm bẩm phạn âm, phạn âm hoá thành từng vòng sáng màu đỏ bay về phía Lục Châu.
“Lục huynh cẩn thận!” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn Giám Chân: “Vô tri ngu muội.”
Vòng sáng màu đỏ vừa chạm vào Lục Châu, lực lượng Thiên Tướng đã thôn phệ nó không còn một chút vết tích.
Giám Chân câm nín.
Ầm!
Lục Châu ném hắn xuống đất rồi đạp mạnh xuống. Cà sa trên người hắn vỡ vụn, phật châu văng ra bốn phía hoá thành ngôi sao đầy trời, hồng quang toả ra rực rỡ.
“Hồng quang có kịch độc. Để ta ngăn lại.”
Khi hồng quang bay về phía đám người, Tần Nhân Việt nhàn nhã nhấc tay, Tinh Bàn xuất hiện chắn trước mặt mọi người, thanh quang nở rộ ngăn cản toàn bộ hồng quang.
Không bao lâu sau, hồng quang biến mất.
Giám Chân lại tiếp tục tụng niệm kinh văn. Từng đạo kinh văn trôi nổi ra bốn phương tám hướng, một bộ phận đáp xuống đất khiến mặt đất trở nên sôi sùng sục.
“Phật môn cũng có loại thủ đoạn khiến người buồn nôn thế này à?” Minh Thế Nhân tê cả da đầu.
Vu Chính Hải hận nhất chính là loại chiêu thức này, đao cương lập tức nở rộ xạ kích về phía mặt đất.
“Sư huynh, muội muốn đi ra ngoài.” Tiểu Diên Nhi nổi đầy da gà, không ngừng xoa xoa hai cánh tay.
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Đừng sợ, bọn hắn đều là người chết. Sư muội, muội phải nhớ kỹ… Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này không phải là người chết mà chính là người sống. Có lúc người sống còn xấu xí hôi thối hơn nhiều.”
“Nha…” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Nhị sư đệ nói đúng, nhưng điều này vẫn không ngăn được việc ta chán ghét bọn hắn.”
Lục Châu hờ hững lắc đầu, bàn tay nâng lên.
Chưởng ấn Hạo Nhiên Thiên Cương đánh vào người Giám Chân, lấy đi hai Mệnh Cách và sinh mệnh của hắn.
Tiếng phạn âm im bặt, mặt đất bốn phía lại trở nên yên tĩnh như trước.
Thấy Lục Châu trở về, Khổng Văn nói: “Các chủ, chúng ta làm gì với bọn hắn đây?”
Sắc mặt Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc, trên thân cũng tản ra mùi hôi thối.
Lục Châu thở dài một tiếng. “Dùng loại phương pháp này để có được vĩnh sinh là vũ nhục lớn nhất đối với người sống.”
Hắn đẩy ra một chưởng. Một đoàn hoả diễm thôn phệ Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người hoá thành tro bụi tản mát bên trong lăng mộ.
Đám người cảm khái không thôi.
“Ta nghĩ nếu bọn hắn còn sống hẳn là sẽ rất cảm kích Các chủ.” Khổng Văn nói, “Ta tình nguyện tan thành tro bụi cũng không muốn bị người khác điều khiển.”
Minh Thế Nhân nói: “Hình như ngươi có tâm trạng nha?”
Khổng Văn miễn cưỡng cười cười: “Bốn huynh đệ chúng ta vốn là người khổ cực, chạy khắp nơi bán mạng cho đám thượng vị giả. Bọn hắn hưởng thụ cuộc sống xa hoa, hưởng thụ địa vị được người người kính sợ, hưởng thụ quyền thế ngập trời. Nhân sinh bình đẳng chỉ là lời nói suông, trên đời này vĩnh viễn không có bình đẳng.”
Nhìn Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, bốn huynh đệ tưởng như nhìn thấy chính bản thân mình.
Minh Thế Nhân vỗ vai hắn nói: “Đừng thương cảm như vậy, bây giờ các ngươi không phải đang sống tốt sao?”
“Đa tạ tứ tiên sinh khuyên bảo.” Khổng Văn nói. Độ trung thành của bốn người lại tăng thêm 10 điểm.
Khi hai người hoàn toàn tan biến trong thiên địa, Lục Châu nói: “Tiếp tục tiến lên.”
Vù vù.
Đám người bay vào chỗ sâu trong lăng mộ.
Triệu Dục quay đầu nhìn về phía mặt đất, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, cấp tốc bay theo.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương. Nếu Triệu Dục hắn đăng cơ làm đế, liệu có một ngày nào đó hắn cũng sẽ giống như bọn họ không?
Đoàn người đi trong thông đạo, rốt cuộc đi tới một cây cầu gỗ. Quanh cầu gỗ toàn mà mạng nhện, bốn phía ảm đạm không ánh sáng.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
“Phía đối diện chính là cánh cửa đá dẫn tới lăng mộ tiên đế. Cửa đá này là hạch tâm của đại địa, nếu cưỡng ép phá vỡ thì tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn sống. Muốn mở nó ra phải có Bạch Hổ Bàn Long Ngọc.” Quý Thực nói.
“Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Một phần nhỏ đã bị Mạnh Minh Thị lấy đi, phần còn lại nằm trong tay Doanh Câu.”
“Doanh Câu ở đâu?” Minh Thế Nhân nhìn quanh bốn phía, “Ta có thấy bất tử thần thi nào đâu?”
Quý Thực chỉ tay xuống dưới vực sâu.
Minh Thế Nhân rụt người trở về.
Nhan Chân Lạc lấy một tấm phù chỉ ra thiêu đốt. Ấn phù tựa như đèn lồng chiếu sáng, xua tan hắc ám. Khi ấn phù rơi xuống trăm mét, đám người nhìn thấy một màn vô cùng đáng sợ.
Một người hói đầu có khuôn mặt dữ tợn bị bốn sợi xích quấn quanh thân, treo giữa không trung. Nanh của hắn rất dài, làn da khô như vỏ cây, trên gương mặt không có chút máu. Trên người hắn mặc y phục chế tạo từ kim loại.
Minh Thế Nhân lại rụt người về sau.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tứ sư huynh, đừng lui nữa, đạp trúng ta bây giờ!”
“Ách… sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.” Minh Thế Nhân nói.
Hải Loa che miệng cười trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận