Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1209

Khi Lục Châu còn đang đi đường đã nghe Hệ thống thông báo không ít lần, cũng đã đoán được Hứa Trần hẳn là đã chết.
Tiêu Vân Hoà chỉ tay về phía đống tro bụi đen thui dưới mặt đất.
Lục Châu gật đầu hài lòng. “Làm tốt lắm.”
Lời này tuy rằng rất có đạo lý nhưng vì sao lại khiến người ta sợ hãi thế này?
Tiêu Vân Hoà nghi hoặc hỏi: “Lục huynh, Sử Ưu Nhiên đâu?”
“Giết rồi.”
Tiêu Vân Hoà nghe vậy, cỗ uất ức tích tụ trong lòng bỗng chốc tiêu tán, nhẹ nhàng nói: “Hắn đáng chết.”
Thẩm Tất hỏi: “Các chủ, thú tai ở Sơn Nam đạo có nghiêm trọng lắm không?”
“Không nghiêm trọng.” Lục Châu ném chiếc túi đựng đầy Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải. “Cất kỹ.”
Vu Chính Hải là đại sư huynh, giao cho hắn để hắn tự phân chia cho đám sư đệ sư muội là thích hợp nhất.
Riêng Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di, Lục Châu không để trong túi mà dự định tự mình sử dụng.
Vu Chính Hải mở túi ra xem: “Mười một viên Mệnh Cách Chi Tâm?!”
“Tuy hơi ít nhưng điều kiện có hạn, chỉ có bấy nhiêu, các ngươi dùng tạm trước đi.” Lục Châu nói.
Bạch Ốc Hàn Môn cạn lời.
Lời này là lời con người có thể nói ra sao? Đau ở trong tim nè, có biết không?
Cộng thêm Mệnh Cách Chi Tâm do Hắc Tháp Bạch Tháp đưa tới, hiện tại bọn họ có tới mười chín viên Mệnh Cách Chi Tâm, bao gồm cả Anh Chiêu và Bồ Di!
“Lục huynh, nên xử trí Ninh Vạn Khoảnh như thế nào?” Tiêu Vân Hoà hỏi.
“Mang về.”
Thẩm Tất lập tức bay tới trước mặt Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ninh thẩm phán, mời đi.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng không chống cự. “Nếu thua trong tay Trần Vũ Vương, La Hoan hay Diệp Lưu Vân, ta nhất định không cam tâm… Nhưng thua trong tay lão tiên sinh, ta tâm phục khẩu phục.”
“Ngươi vốn là người thức thời, vì sao lại đến khu vực hỗn loạn để tranh Mệnh Cách Chi Tâm làm gì?” Lục Châu lắc đầu nói.
“Tháp chủ cần vật này.”
“Lam Hi Hoà?” Lục Châu hỏi.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, ta vốn không còn lời nào để nói. Ta thừa nhận tu vi lão tiên sinh vô cùng cao thâm, nhưng mà… Tháp chủ cũng không kém.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Người từng đứng trước mặt lão phu nói mấy lời này đều đã nhập luân hồi mà đầu thai rồi. Ninh Vạn Khoảnh, ngươi cảm thấy lão phu không giết được Lam Hi Hoà?”
“Việc này…” Ninh Vạn Khoảnh kỳ thực cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Trước khi gặp Lục Châu, hắn vẫn luôn tin rằng ngoại trừ bí ẩn chi địa ra, Lam Hi Hoà là cường giả mạnh nhất tu hành giới. Nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu dao động.
“Thẩm Tất.”
“Có thuộc hạ.”
“Mở ra phù văn thông đạo trở về hoàng cung Đại Đường.” Lục Châu hạ lệnh.
“Chuyện này… thuộc hạ không biết làm.” Thẩm Tất lộ vẻ khó xử.
Tiêu Vân Hoà cao giọng nói: “Ta biết.”
Suýt chút quên nơi này còn có một vị Tháp chủ tiền nhiệm. Dù rằng hắn chỉ còn là bảy Mệnh Cách nhưng kiến thức và lịch duyệt đó hơn xa hầu hết mọi người.
“Làm phiền rồi.” Lục Châu khách khí nói.
Tiêu Vân Hoà chỉ tay về hướng tây bắc: “Nơi đó có một toà phù văn thông đạo.”
Mọi người gật đầu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía đám người Bạch Ốc Hàn Môn, thản nhiên nói: “Các ngươi tự lo thân đi nhé.”
Bị bỏ rơi rồi?
Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn lộ vẻ xấu hổ.
Trần Hữu và ngũ trưởng lão nhìn theo bóng lưng đám người Lục Châu bay đi thật xa, đột nhiên nâng tay tát vào mặt mình một cái.
Ảo não hết sức.
Ngũ trưởng lão lắc đầu nói: “Sinh tử có số, phú quý do trời, Phó môn chủ đừng buồn phiền nữa.”
“Về thôi.” Trần Hữu hạ lệnh.
Ngũ trưởng lão nói: “Phó môn chủ trở về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý.”
“Ngươi có việc gì?” Trần Hữu nhướng mày hỏi.
Ngũ trưởng lão thở dài: “Lúc trước ta đưa Lục tiền bối đến gặp ngài, có nói chút lời không hay. Ta sợ làm liên luỵ đến Bạch Ốc Hàn Môn nên muốn đi thỉnh tội.”
Trần Hữu gật đầu, vỗ vào bả vai ngũ trưởng lão nói: “Ngũ trưởng lão đúng là trụ cột của Bạch Ốc Hàn Môn chúng ta. Đi đi…”
“Đa tạ Phó môn chủ.”
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn lũ lượt bay đi.
Ngũ trưởng lão nhìn quanh một chút, thấy không còn ai bèn lao vụt vào trong rừng cây u ám.
Nửa ngày sau, trên toà sơn phong cao vạn trượng.
Lam Hi Hoà đứng trong hành lang quan sát đất trời bao la.
Một nữ tuỳ tùng nhanh chân đi tới, thấp giọng nói: “Tháp chủ, đã xác nhận thông tin, đại trưởng lão Hứa Trần chết rồi.”
Làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc dài xanh biếc của Lam Hi Hoà.
Trên gương mặt thanh tịnh không nhiễm bụi trần của nàng không có biểu tình gì, không ai rõ nàng đang suy nghĩ điều chi.
Trầm mặc một lát, Lam Hi Hoà mới lên tiếng: “Ninh thẩm phán còn chưa trở về?”
“Ninh thẩm phán đã mất tích.”
“Ai lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu?” Lam Hi Hoà nhẹ nhàng hỏi.
“Từ lời xác nhận của Hắc Diệu liên minh, Hắc Tháp, Đại Viên vương đình, Bạch Ốc Hàn Môn và rất nhiều tán tu khác, người lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đi là một lão nhân họ Lục… Hắn đến từ Ma Thiên Các ở kim liên giới, tu vi… mười hai Mệnh Cách.” Giọng nữ tuỳ tùng càng lúc càng nhỏ.
“Mười hai Mệnh Cách?” Trên gương mặt Lam Hi Hoà rốt cuộc cũng có biểu tình kinh ngạc.
“Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, thuộc hạ… thuộc hạ không dám nói láo.” Nữ tuỳ tùng vội vã quỳ xuống.
“Ta đã biết. Lui xuống đi.”
“Vâng.” Nữ tuỳ tùng cung kính lui ra.
Lam Hi Hoà tiếp tục thưởng thức cảnh quan mỹ lệ trước mặt.
Lát sau, nàng khe khẽ nói ra mấy chữ: “Ma Thiên Các…”
Sau đó nàng lắc đầu. Thế giới trước mặt nàng đã xem đến phát chán.
Lam Hi Hoà phất tay, một nữ hầu chầm chậm đi tới, khom người nói: “Xin Tháp chủ phân phó.”
“Thông báo xuống dưới, ta muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.”
“Còn chuyện của Ma Thiên Các…”
“Bảo mọi người trong Bạch Tháp làm tốt bổn phận của mình là được… chuyện của Ma Thiên Các ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận