Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1896: Thanh Đế

Hai thân ảnh của lão giả từ hai hợp một, cao giọng cười nói: “Thu!”
Ông !
Toàn bộ đao cương và kiếm cương đều bị lão giả phất tay thu vào trong tay áo.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung giật mình, lập tức nháy mắt với nhau rồi chia hai đường chạy trốn!
Đây là lần đầu tiên Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung gặp được cường địch mà quả quyết chạy trốn như vậy, không muốn dây dưa thêm dù chỉ một chút.
Lão giả cười ha hả nói: “Trở về!”
Không gian vặn vẹo kéo hai người trở về trước mặt lão giả.
“Đạo lực lượng?!”
Một cỗ lực lượng xuyên toa trong kỳ kinh bát mạch của hai người. Nụ cười trên mặt lão giả càng lúc càng tươi như nhặt được bảo bối, vui vẻ nói:
“Hai vị tiểu hữu có thiên phú rất tốt, tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi bậc này.”
“Tiền bối, ngài làm vậy là có ý gì?”
Lão giả cười nói: “Mấy chục ngàn năm nay không có ai hợp mắt lão phu ngoại trừ các ngươi. Lão phu cho các ngươi một cơ hội bái sư.”
“Bái sư?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngơ ngác. Khi chưa xác định được đối phương là địch hay bạn, bọn hắn sẽ không thể hiện địch ý quá lớn.
“Xin lỗi, chúng ta đã có sư phụ.” Vu Chính Hải nói.
“Vậy thì phản bội sư môn đi, gia nhập vào môn hạ dưới trướng lão phu.”
Thấy hai người đưa mắt nhìn nhau, lão giả đứng chắp tay, khí thế bức người, uy nghiêm nói: “Lão phu tên là Linh Uy Ngưỡng.”
Vừa nói lão giả vừa lật mũ trùm ra, để lộ gương mặt, sống lưng thẳng tắp.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung biết rõ đối phương lợi hại, nhưng ai mà biết Linh Uy Ngưỡng là người nào?
Vu Chính Hải thành thật đáp: “Không biết.”
Linh Uy Ngưỡng trầm mặc.
Hắn bắt đầu dò xét hai tiểu hữu trẻ tuổi này. “Trưởng bối của các ngươi không kể các ngươi nghe về tu hành giới sao?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời lắc đầu.
Mí mắt Linh Uy Ngưỡng giật giật. “Trong tu hành giới, thiên hạ gọi lão phu là Thanh Đế.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lại đồng thời lắc đầu, đồng thanh nói: “Chưa từng nghe qua.”
Linh Uy Ngưỡng cạn lời với hai tên này.
“Tiền bối, cho dù ngài nói gì đi nữa thì chúng ta cũng đã có sư môn. Một ngày là thầy cả đời là cha, nếu chúng ta phản bội sư môn để bái ngài làm sư thì sau này chúng ta cũng sẽ phản bội ngài thôi. Chi bằng ngài thả chúng ta đi đi, chọn nhân tài khác vừa ý ngài.” Vu Chính Hải cười nói.
Linh Uy Ngưỡng lắc đầu: “Khó mà làm được, người lão phu nhìn trúng sao có thể thả đi. Nhưng mà… lời ngươi nói cũng có đạo lý, phẩm hạnh cũng là vấn đề quan trọng. Nếu các ngươi không muốn phản bội sư môn, vậy lão phu sẽ đi giết sư phụ của các ngươi rồi thu nhận các ngươi là được.”
Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung đều trầm mặc.
Thấy biểu tình của hai người quái dị, Linh Uy Ngưỡng cho là bọn họ sợ hãi, bèn cười nói: “Sư phụ của các ngươi là ai?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không đáp lời ngay. Người này tu vi không thấp, danh xưng Thanh Đế thì ít nhất cũng là Chí Tôn, không thể vô duyên vô cớ tạo thêm một kẻ thù cấp Chí Tôn cho sư phụ nha.
Nghĩ đến đây, Vu Chính Hải nói: “Gia sư chỉ là người không danh không tiếng, không cần nói ra cũng được.”
“Vậy đâu được, bảo hắn ra gặp ta.” Linh Uy Ngưỡng nói.
“Tu vi gia sư kém xa tiền bối. Nếu tiền bối giết gia sư thật thì trong lòng chúng ta sẽ ghi hận tiền bối, cần gì phải làm thế?” Vu Chính Hải nói.
“Có đạo lý.” Linh Uy Ngưỡng gật đầu, “Vậy lão phu sẽ nói chuyện tử tế với hắn. Gọi hắn ra đây.”
“Gia sư không có ở trong bí ẩn chi địa.”
“Việc này dễ thôi, lão phu đi cùng các ngươi về sư môn là được.” Linh Uy Ngưỡng đáp.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cảm giác sự tình không ổn. Người này thật là khó chơi!
Vu Chính Hải thở dài nói: “Thật không dám giấu giếm, gia sư đã mất tích mấy ngày nay, huynh đệ chúng ta còn đang đi tìm người.”
Linh Uy Ngưỡng khẽ nhíu mày.
Thấy biểu tình trên mặt hắn biến hoá, Vu Chính Hải nói tiếp: “Nếu tiền bối có thời gian thì có thể cùng chúng ta đi tìm gia sư.”
Loại cao nhân như vậy thường không có nhiều thời gian rảnh. Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng quả nhiên hơi do dự, lâm vào trầm tư, sau đó lộ vẻ đáng tiếc.
“Lão phu không có nhiều thời gian như vậy, lão phu cũng phải đi tìm người.”
“Tiền bối muốn tìm ai? Có lẽ chúng ta giúp được gì đó.” Vu Chính Hải thuận miệng nói một câu.
Linh Uy Ngưỡng nhìn quanh, cảm giác danh hào người này cũng không có gì bí mật, bèn nói: “Ma Thần.”
Đây không phải là người lão giả vừa mới đề cập tới sao? Danh tự nghe rất dọa người. Hai người ăn ý lắc đầu nói: "Không biết."
Linh Uy Ngưỡng bỗng có loại xúc động muốn chụp chết hai người này, mí mắt hắn giật giật kịch liệt.
Nhưng nghĩ lại, thời đại của Ma Thần đã trôi qua từ rất lâu, danh tiếng vang dội thời kỳ thượng cổ nhưng hiện tại lại không có mấy người biết đến. Hơn nữa Thái Hư còn liệt cái tên Ma Thần này vào danh sách cấm kỵ, người dám nhắc tới đã ít càng thêm ít. Hiện tại người trẻ tuổi sinh ra ở thời đại này không biết cũng là bình thường.
Linh Uy Ngưỡng khẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy tâm lý trở nên cân bằng.
"Nếu tiền bối cũng không có thời gian, vậy chúng ta từ biệt ở đây thôi." Vu Chính Hải nháy mắt với Ngu Thượng Nhung.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào.
Việc này cũng tính là may mắn, nếu như gặp phải Thái Hư hoặc đám người Đại Uyên Hiến sát tâm lớn kia thì mới là xui xẻo.
"Chờ đã." Linh Uy Ngưỡng uy nghiêm nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đành phải dừng lại.
"Muốn đi cũng được, nhưng lão phu phải lưu lại ấn ký trên người các ngươi." Linh Uy Ngưỡng nói.
"Ấn ký?"
"Chờ khi nào lão phu có thời gian lại tới tìm các ngươi. Đến lúc đó sư phụ các ngươi gặp được lão phu, không chỉ không cự tuyệt mà còn sẽ vội vàng đồng ý ấy chứ." Linh Uy Ngưỡng tự tin nói.
Nói xong hắn vung ra hai đạo thanh quang. Thanh quang giống như hai giọt nước bay về phía Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện.
Hai người vốn định tránh né nhưng không gian tựa như bị đông cứng, đành phải mặc kệ giọt nước kia rơi vào người mình rồi biến mất không còn tung tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận