Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 984

Vương Sĩ Trung nhíu mày nói: “Tuy ta là Trung thư lệnh nhưng quyền hành không tập trung vào một mình ta. Hơn nữa ta đã cố hết sức để đền bù cho Cát Lượng. Lục tiền bối thật sự không muốn bỏ qua chuyện này?”
Phì !
Cát Lượng đột nhiên đi tại chỗ mấy vòng, kêu vài tiếng, trên thân nó bốc ra một làn khói màu xanh lục.
Hải Loa lập tức giải thích: “Cát Lượng trúng độc, nó nói muốn bài độc ra rồi trở về ngủ.”
Nàng vừa nói xong, Vương Xu không nói hai lời, đột ngột quay đầu bỏ chạy. “Mau đưa ta đi!” Hai tên tướng sĩ đứng sau lưng cấp tốc đạp không bay lên.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong lạnh nhạt. “Đã muộn.”
Song chưởng hợp lại, nguyên khí rung động, sáu mươi ngàn đạo kiếm cương xuất hiện dệt thành một tấm lưới ngăn ở trước mặt ba người.
Vương Xu kinh hồn táng đảm thốt lên: “Phá! Phá nhanh đi… còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Đám tướng sĩ ở hậu phương không hiểu vì sao Vương Sĩ Trung lại khúm núm như vậy, thấy thiếu chủ gặp nạn, bọn hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt bay lên công kích sáu mươi ngàn đạo kiếm cương.
Hai tay Ngu Thượng Nhung giao thoa, khí vận đan điền! Sáu mươi ngàn đạo kiếm cương như bạo vũ lê hoa châm đâm thẳng xuống. Vù vù vù!
Đám tướng sĩ đành phải huy động bội đao để ngăn kiếm cương đâm xuyên người mình, càng lúc càng bị đè thấp độ cao.
Ngu Thượng Nhung bước đi như bay, vươn tay chụp lấy Vương Xu.
Đúng lúc này, toàn thân Vương Sĩ Trung bộc phát hồng cương, nhanh như thiểm điện ngăn Ngu Thượng Nhung lại, chưởng ấn lăng lệ đánh ra, Ngu Thượng Nhung tung chưởng đỡ đòn, mượn lực lui lại.
“Lục tiền bối, thứ cho ta không thể đáp ứng điều kiện thứ ba! Tiểu nữ tu hành không dễ, phế đi đan điền khí hải của nàng có khác gì giết chết nàng đâu?” Vương Sĩ Trung nói.
Ngu Thượng Nhung không có kiếm trong tay, tuy rằng cảm giác không quá thoải mái nhưng Kiếm Ma vẫn là Kiếm Ma. “Vậy thì giết.”
Mũi chân điểm nhẹ, hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên chia làm ba, xuất hiện ngay trước mặt Vương Sĩ Trung. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!
Vương Sĩ Trung vô cùng cẩn thận, lập tức gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân hồng liên cao gần mười tám trượng xuất hiện trên Vân Sơn đài.
“Cửu diệp rưỡi… không ngờ Vương Sĩ Trung lại là cửu diệp rưỡi!”
Thực lực triều đình quả thật khủng bố, chỉ một viên quan Trung thư lệnh đã có tu vi bậc này, vậy thì đại nội thống lĩnh, đại nội cao thủ và trận pháp đạo văn ở kinh đô còn mạnh đến mức nào? Chưa kể còn có Dư Trần Thù và mười cao thủ trải đều khắp mười đạo Đại Đường.
Ngu Thượng Nhung dùng tay làm kiếm, chém vào pháp thân. Vương Sĩ Trung trầm giọng quát: “Lui.” Hồng liên bộc phát lực lượng bức lui Ngu Thượng Nhung.
Khi Ngu Thượng Nhung sắp gọi ra pháp thân, Vương Sĩ Trung xoay người đẩy Vương Xu đi: “Các ngươi đi mau, ta ở lại đây.”
Lúc này còn hoà đàm cái gì, phải bảo vệ nữ nhi trước đã.
Lục Châu không ra tay, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhiếp Thanh Vân: “Chẳng lẽ còn muốn lão phu phải tự mình động thủ?”
Nhiếp Thanh Vân giật bắn mình, lập tức vỗ bàn, toàn thân bay lên không trung như hoả tiễn, miệng quát lớn: “Nơi này là Vân Sơn, không phải chỗ để ngươi giương oai! Xuống cho ta !”
Nhiếp Thanh Vân ném Thiên Hồn Đao ra, vũ khí thiên giai được bọc đao cương hùng hậu bay về phía cự liễn. Vương Sĩ Trung thi triển đại thần thông thuật với ý đồ ngăn trở, nhưng Nhiếp Thanh Vân lại lập tức gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân thập diệp cao hai mươi trượng đột ngột xuất hiện chấn bay Vương Sĩ Trung văng ra ngoài. Vương Sĩ Trung kêu lên đau đớn, cố nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong ngực mà mắng:
“Đường đường là thập diệp, vì sao lại cam tâm bán mạng cho người khác?”
“Ngươi còn không hiểu nhiều điều lắm.” Nhiếp Thanh Vân đáp, “Đáng tiếc Tư Không lão tặc không có ở đây… Nhưng không sao, một mình ta là đủ. Các ngươi còn chưa xứng để Lục tiền bối xuất thủ!”
Lý Vân Tranh lại lần nữa quay đầu nhìn Lục Châu. Hai vị thập diệp lại như thiên lôi sai đâu đánh đó, rốt cuộc lão nhân này có thủ đoạn kinh hồn gì?
“Tông chủ lợi hại!” Đám đệ tử Vân Sơn lộ vẻ sùng bái. Tông chủ đại phát thần uy, bọn hắn sao có thể không kích động.
“Nhiếp tông chủ, ta tới đây chỉ vì muốn cầu hoà.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới lời Vương Sĩ Trung, tiếp tục khống chế Thiên Hồn Đao, thanh đao đột nhiên biến lớn gấp trăm ngàn lần, bổ xuống cự liễn. Ầm!
Cự liễn không chịu nổi một kích của thập diệp, lập tức bị chém thành hai nửa, trận văn hư hỏng khiến nó vỡ vụn ra. Từng chiếc rương bên trong cự liễn ào ào rơi xuống.
“Còn nhiều rương như vậy sao?” Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng như trân châu.
“Ta cũng thích nhặt rương.” Thân ảnh Tiểu Diên Nhi như điện phóng lên không trung. Nàng dùng Phạm Thiên Lăng quấn chặt lấy mười chiếc rương rồi mang chúng bay về phía sư phụ.
Đột nhiên có mấy chục tên tu hành giả mặc khôi giáp đứng gần đó nhào về phía nàng. Vu Chính Hải lập tức tung người bay lên quát to:
“Muốn thương tổn cửu sư muội ta, phải xem ta có đồng ý không đã!”
Hoang cấp Bích Ngọc Đao phóng ra giữa không trung, Đại Huyền Thiên Chương nở rộ như bánh xe gió miểu sát đám tu hành giả đang vây lấy Tiểu Diên Nhi không chút lưu tình.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
“Vũ khí hoang cấp?” Lý Vân Tranh líu lưỡi.
“Nhãn lực không tệ.” Lục Châu tán thưởng.
“Lão tiên sinh, đây… đây cũng là đồ đệ của ngài?”
“Sao hả, lão phu không xứng làm sư phụ của bọn hắn?”
“Không phải không phải.” Lý Vân Tranh liên tục xua tay, “Ta chỉ là hiếu kỳ thôi. Lão tiên sinh, ngài từng nói sẽ tìm cho ta một vị sư phụ, ta thấy ngài mới là người thích hợp nhất! Hai tiểu muội muội này cũng xấp xỉ tuổi ta, vừa rồi ngài gọi ta là đồ tôn, như vậy ta phải gọi hai nàng là sư cô… thật xấu hổ quá.”
“Từ lâu lão phu đã không tiếp tục thu đồ đệ nữa. Cho ngươi làm đồ tôn là có lợi cho ngươi rồi, còn không biết đủ?”
Lý Vân Tranh giật mình nói: “Vậy chẳng phải ta nên gọi ngài là… sư, sư công?”
“Đúng là như thế.” Lục Châu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận