Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 205: Vân Tước cửu trọng lâu (2)

“Vân Tam sẽ xuất hiện ở Vân Tước Lâu?” Lục Châu hỏi.
Giang Ái Kiếm cười nói: “Chuyện này phải hỏi lại lão tiền bối… Thế nhân đều nói thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các có lực lượng tình báo trải rộng trong từng ngóc ngách của Đại Viêm. Hắn truyền ra tin tức Vân Tước Lâu sẽ xuất hiện bảo bối tên là Thiên Tàm Thủ Sáo. Trùng hợp là, món đồ Thiên Tàm Thủ Sáo này là vật yêu thích nhất của Vân Tam.”
“Thiên Tàm Thủ Sáo vốn là đồ vật của Vân Thiên La tam tông. Vân Tam tự xưng là truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn nhưng lại chưa từng trộm được vật này. Về sau chẳng biết tại sao Thiên Tàm Thủ Sáo lại rơi vào tay Tư Vô Nhai. Lão tiền bối… hắn cố ý làm như thế, không phải là đang thay người bày mưu đặt kế dụ Vân Tam vào tròng hay sao?”
Lục Châu cũng không phủ nhận mà thản nhiên gật đầu.
Giang Ái Kiếm xấu hổ gãi đầu.
Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm không chớp mắt. “Ngươi hẹn lão phu tới đây chỉ vì việc này?”
“Không không không… đương nhiên không phải.”
Giang Ái Kiếm ngồi thẳng người lên, khẽ hắng giọng.
Thấy thế đám người Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời. Nói dông dài một hồi mà bây giờ mới đến chính sự?
Giang Ái Kiếm nói: “Lão tiền bối… ta muốn biết ngài lựa chọn đứng ở bên nào?”
“Hửm?”
Giang Ái Kiếm thuận tay vung lên, vài hòn đá dưới đất bay tới nằm gọn trên mặt bàn. “Đây là đại hoàng tử, đây là nhị hoàng tử, đây là tam hoàng tử… à không, cái này không tính… Đây là tứ hoàng tử, đây là ngũ hoàng tử… Còn có Ngọc phi.”
Nhìn trên bàn có năm hòn đá được sắp xếp ngay ngắn, Lục Châu thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Giang Ái Kiếm lại nói:
“Lão tiền bối và đại hoàng tử vốn không quen biết, hẳn là sẽ không chọn hắn. Thủ hạ của nhị hoàng tử là Mạc Ly lại là cái gai trong mắt lão tiền bối. Tứ hoàng tử quanh năm trấn thủ biên cương, thế lực trong cung rất yếu, không có nhiều khả năng. Ngũ hoàng tử tính cách nhu nhược không thể thành nghiệp lớn… Ngọc phi nương nương thì cũng thống hận Ma Thiên Các. A, lão tiền bối đều sẽ không chọn. Cũng tốt, chỉ cần lão tiền bối không nhúng tay vào thế lực trong cung thì ta yên tâm.”
Phân tích linh tinh một trận rồi tự mình nói tự mình trả lời.
Thật xấu hổ nha!
Lục Châu vuốt râu. “Hoàng cung đã loạn đến vậy rồi à?”
“Hầy…” Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Người trong cung lục đục với nhau, sớm muộn gì cũng sẽ lan đến ngoại giới. Thành An Dương chính là ví dụ điển hình.”
“Ngươi đã rời khỏi hoàng cung sao còn phải nhúng tay vào sự tình ở An Dương?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu. “Lúc trước ta đã nói Lý Cẩm Y là bằng hữu của ta, sao ta có thể đứng nhìn nàng chết được.”
“Lý Cẩm Y mà chết thì Ngụy Trác Ngôn cũng sẽ chết, tam quân như rắn mất đầu, nhị hoàng tử tức giận, hoàng thất loạn thì thiên hạ loạn… Ngươi có tâm ý như thế cũng rất thích hợp ngồi trên ngôi vị hoàng đế này.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm nghe vậy bèn xua tay liên tục. “Ta không hề có chí hướng đó. Điều ta truy cầu rất đơn giản, chỉ cần sống sót và được chơi kiếm, thế là đủ.”
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi không nhịn được bèn nở nụ cười.
Gia hoả này đúng là đồ đáng khinh mà.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, chợt mở miệng nói: “Long Ngâm.”
Giang Ái Kiếm theo bản năng rụt người lại, nhưng thấy làm vậy cũng không có tác dụng gì bèn lấy Long Ngâm Kiếm ra đặt lên bàn đá.
Bên ngoài vỏ kiếm được bọc bằng lớp vải bố. Tháo vải bố ra có thể nhìn thấy vỏ kiếm khắc long văn vô cùng xinh đẹp.
Vù!
Kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm ánh lên một đạo quang mang.
Giang Ái Kiếm đã thưởng thức thanh kiếm này không ít, lúc này lại vẫn si mê ngắm nhìn nó như muốn nhập ma.
Kiếm Si quả nhiên chính là Kiếm Si.
“Kiếm tốt!” Lục Châu gật gù.
Giang Ái Kiếm nói: “Ta cũng cảm thấy thế… đời ta chưa từng gặp được thanh kiếm nào tốt như vậy…”
“Nó rất sắc bén?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ sắc bén…” Giang Ái Kiếm lộ ra vẻ mặt tự hào. “Vì để kiểm tra độ sắc bén của nó, ta đã mất đi một thanh vũ khí chuẩn thiên giai. Các vũ khí địa giai trở xuống đều bị cắt chém đơn giản như đậu hũ.”
“Thế thì tốt.”
Lục Châu khẽ nhấc tay lên.
Một thanh kiếm linh lung tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Vị Danh Kiếm lơ lửng giữa không trung, khẽ xoay tròn, cương khí bao quanh khiến nó tản ra hào quang yếu ớt.
Giang Ái Kiếm vội vàng thu hồi Long Ngâm Kiếm, lấy vải bố bọc kín rồi ôm nó vào trong lồng ngực, cười hắc hắc: “Lão tiền bối đừng khó xử ta mà, lỡ như hai thanh kiếm choảng nhau xong hỏng hết cả thì… không đáng chút nào.”
“Thôi vậy.”
Lục Châu thấy hắn đau lòng nên cũng không muốn miễn cưỡng, bèn thu hồi Vị Danh Kiếm.
Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Vân Tước Lâu.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tu hành giả từ bên bờ sông Cửu Khúc bay về phía Vân Tước Lâu.
Giang Ái Kiếm đứng lên nhìn đám tu hành giả đang bay đầy trời. “Đến rồi… Chúng ta đi xem thôi.”
Minh Thế Nhân thấy đám tu hành giả bay đầy trời bèn nói:
“Sư phụ, nhiều người lộn xộn, hay là để một mình đồ nhi đến đó?”
“Không sao.” Lục Châu lắc đầu.
Yến Tử Vân Tam là kẻ giảo hoạt, với bản sự của Minh Thế Nhân sợ là rất khó bắt được kẻ này. Lúc tước Vân Tam còn có thể chạy thoát được khỏi sự vây công của các cao thủ Vân Thiên La tam tông nữa là hắn.
Tu vi Vân Tam tuy không cao nhưng lại nổi tiếng với tài trộm cắp quỷ khốc thần sầu.
Lục Châu xoay người rời khỏi lương đình, đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phía Vân Tước Lâu.
Lúc này, ở trước cửa Vân Tước Lâu đã tề tựu không ít tu hành giả.
Từ Thông Huyền cảnh đến Thần Đình cảnh, cảnh giới tu hành nào cũng có.
Ngẩng đầu nhìn lên, Vân Tước Lâu có vẻ rất bề thế nguy nga nhìn không thấy đỉnh, lầu các rộng lớn và rất cao đâm vào tầng mây.
“Trên tầng chín Vân Tước Lâu nghe nói có một thanh đoản kiếm, không biết ai sẽ lấy được đây.”
“Đều phải dựa vào bản sự… Trận đồ lên tầng chín phải dựa vào đầu óc chứ không phải sức mạnh. Nghe nói hôm trước có một cao thủ Nguyên Thần cảnh đến từ Thần Đô, vừa đi đến tầng bảy đã bị bắn bay ra. Ngược lại năm ngoái có một tu hành giả Phạn Hải cảnh lên được đến tầng chín, lấy đi một món bảo bối.”
Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn Vân Tước Lâu.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, một tu hành giả đang ở trong tầng ba bị bắn bay ra ngoài.
Người này ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Các tu hành giả xung quanh đều lui lại tránh né, chẳng ai có vẻ thông cảm hay đồng tình gì với người vừa khiêu chiến tầng ba kia, để mặc cho hắn rơi xuống đất.
Giang Ái Kiếm lắc đầu giơ hai ngón tay lên. “Lão tiền bối, ta lén lút nói cho ngài một bí mật… trên Vân Tước Lâu này không có thanh đoản kiếm nào cả, mà là hai mảnh… Bích Lạc tàn phiến.”
“Bích Lạc tàn phiến tuy không thể so sánh với vũ khí thiên giai nhưng hai mảnh này có thể dùng để chế tạo lại… nếu làm thoả đáng thì có thể đạt được thiên giai đấy.”
Minh Thế Nhân nhíu mày nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Chẳng trách nơi này lại có nhiều người như vậy, có những kẻ không biết tự lượng sức mình cũng dám lên…”
Đột nhiên trên Vân Tước Lâu tầng sáu và tầng bảy đều có tu hành giả bị bắn bay ra ngoài.
Người xem đứng bên dưới đều lắc đầu thở dài. “Cửu trọng trận năm nay của Vân Tước Lâu sợ là không có ai vượt qua nổi rồi.”
Giang Ái Kiếm cười hề hề rất đáng khinh: “Lão tiền bối, hay là người ra tay thử xem? Nếu lão tiền bối xuất mã thì nhất định sẽ lấy được thứ đó dễ như trở bàn tay!”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Giang Ái Kiếm: “Ngươi lại tính kế lão phu?”
“Oan uổng quá! Cực kỳ oan uổng! Đây là cửu trọng trận của Vân Tước Lâu cơ mà… trên đó có hai mảnh Bích Lạc tàn phiến, là thiên giai nha…” Nói được nửa câu hắn chợt nín bặt. Giang Ái Kiếm lúc này mới cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía mình. “Ách, kiềm lòng không được lỡ nói hơi lớn tiếng rồi. Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi nha…”
Toàn bộ tu hành giả đang vây xem Vân Tước Lâu đều sôi trào.
“Là Bích Lạc tàn phiến!”
“Lần này là Bích Lạc tàn phiến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận