Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 503

Đông Các, Ma Thiên Các.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Lục Châu đã khôi phục lại một phần, lực lượng phi phàm của Thiên thư cũng đã chứa đầy một chút.
Lúc này, bên tai Lục Châu đột nhiên vang lên tiếng thông báo của Hệ thống, ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Lục Châu kinh ngạc. Là Ngu Thượng Nhung ở bên ngoài xuất thủ chém giết người ta? Hay là Minh Thế Nhân?
Từ lúc ở Thuận Thiên Uyển, Minh Thế Nhân đã có thể dùng tu vi tam diệp đánh giết một tên ngũ diệp, vượt hai cấp để giết người. Lục Châu tin chắc Minh Thế Nhân còn che giấu thực lực.
Mặc kệ thế nào, người được lợi vẫn là Lục Châu, nên hắn chẳng thèm để ý chuyện này.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 102.300 điểm.
Một trận chiến này thu hoạch được gần 60.000 điểm công đức. So với trước đây thì lần này có thể được xem là một bước lên trời.
Như thường lệ, Lục Châu không vội vàng mua pháp thân mà quyết định rút thưởng một chút.
Liên tục rút thưởng mười lần, lần nào cũng nghe tiếng thông báo “cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” khiến Lục Châu buồn phiền không thôi.
Hắn có thể cảm giác được xác suất trúng thưởng ngày càng thấp, kém xa lúc trước. Hình như Lục Châu chỉ từng rút thưởng trúng pháp thân có đúng một lần, sau đó thì không bao giờ trúng nữa.
Trầm tư một lát, Lục Châu lựa chọn mua pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
[Ting ! tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Bách Kiếp Động Minh.].
[Ting ! lần đầu mở ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh có thể mở được nhất diệp.].
Thấy điểm công đức từ hơn trăm ngàn bỗng chốc còn lại có 1.800, Lục Châu đau lòng không dứt. Hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ. Nếu thất đại môn phái lại đến vây công lần nữa thì tốt biết bao?
Sau đó Lục Châu vội vàng lắc đầu. Nếu mà tới thật thì Lục Châu đã hết bài phản kháng. Ngay cả lực lượng phi phàm của Thiên thư còn chưa đầy, có khi ngay cả lão bát Lục Châu cũng đánh không lại.
“Sử dụng.” Mặc niệm một tiếng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh hoá thành từng điểm tinh quang, rất nhanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Đan điền khí hải vốn nhỏ bé nay bỗng nhận được nguồn lực lượng dồi dào như thuỷ triều.
...
Xung quanh Đông Các, nguyên khí rung động. Tất cả mọi người trên Ma Thiên Các đều cảm nhận được động tĩnh đặc thù này.
Tại Nam Các.
Phan Ly Thiên đang lười biếng nằm phơi nắng trên ghế vừa nghe Lãnh La nói khoác. Hắn khẽ lắc đầu nói:
“Tuy lão hủ không được tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn nghe được rõ ràng âm thanh của cuộc chiến. Lão hủ tin ngươi.”
Lãnh La cười ha hả. “Lão Phan, cái gì mà tin với không tin, đây chính là sự thật, ta không hề nói ngoa một chút nào. Lão già nhà ngươi có phải rất tiếc nuối vì không được tận mắt nhìn thấy không?”
Nghe được lời này, Phan Ly Thiên rất ít khi im lặng không cãi lại.
Trước khi Lãnh La đến, Phan Trọng đã kể đi kể lại cho hắn nghe về những chuyện động trời xảy ra tối đó.
Cửu diệp, ai mà chả muốn được tận mắt nhìn? Chỉ tiếc hắn vẫn đang trong giai đoạn tịnh dưỡng, không thể nhìn thấy phong thái cửu diệp.
Phan Ly Thiên cũng không thể chạy đến Đông Các xin Lục Châu gọi pháp thân ra cho mình xem được.
Lãnh La nói: “Bây giờ xem ra, chân lý đại nạn thọ mệnh đã bị phá… Lãnh mỗ có thể tự mình trải qua giai đoạn lịch sử này đã cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Lão hủ cũng thế.” Phan Ly Thiên thở dài. “Lão hủ vốn cho rằng đời này chẳng còn gì đáng sống, lão hủ sống thế là đủ rồi, không ngờ còn có thể được trải qua việc này, thú vị thú vị…”
Khi hai người đang nói chuyện, Đông Các bỗng truyền đến động tĩnh kịch liệt. Lãnh La và Phan Ly Thiên đều quay đầu nhìn sang.
Đối với loại động tĩnh đặc thù này, bọn họ đã quen từ lâu.
“Các chủ lại đang nghiên cứu trò mới.” Phan Ly Thiên lắc đầu.
“Có lẽ… phương pháp tấn thăng lên cửu diệp chân chính đang nằm trong tay Các chủ.”
Mắt hai người đồng thời toả sáng. Bọn họ đều là cao thủ bát diệp, hiện tại cửu diệp đang ở trước mặt, sao bọn họ có thể không động tâm?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, Lục Châu nhấc tay. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lục Châu rất có kinh nghiệm và kỹ xảo, dễ dàng áp súc pháp thân nhỏ bằng cái nắm tay. Dưới chân pháp thân là một toà kim liên chưa có mảnh diệp nào.
Lục Châu nâng tay, điều động lực lượng nguyên khí áp súc vào pháp thân đang lơ lửng trước mặt hắn. Kim liên dưới trướng không ngừng xoay tròn, bắt đầu khai diệp.
Từng vòng tròn màu vàng kim xuất hiện bao bọc lấy pháp thân rồi rơi xuống toà kim liên. Năng lượng kim liên hấp thu cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt đi vào Đông Các.
“Có Nguyên Thần cảnh đang khai diệp.”
“Không phải chứ? Sư phụ lên thập diệp luôn rồi?” Chư Hồng Cộng giật nảy mình.
“Không phải… là mức ba động khi khai nhất diệp.” Khoảng thời gian này Chiêu Nguyệt cũng đang thử khai diệp nên đối với độ ba động này nàng hiểu rất rõ.
“Ha ha, ta sẽ không bị sư phụ đánh lừa đâu, chúng ta đi thôi!” Chư Hồng Cộng lôi kéo Chiêu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
Đùa à? Sư phụ đã quen một mình tu luyện, lúc này mà đến quấy rầy là đang tìm chết?
Còn cái gì mà nhất diệp, cái gì mà ngưng tụ pháp thân… đều là hiện tượng giả cả. Ngàn vạn lần đừng để mắc lừa!
Đây không chỉ là suy nghĩ của Chư Hồng Cộng mà còn là suy nghĩ của tất cả mọi người trong Ma Thiên Các.
Dù sao bọn họ cũng đã quen với việc này rồi. Cho dù bây giờ Lục Châu đứng trước mặt bọn họ, gọi ra pháp thân thật sự chỉ mới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì cũng chẳng có ai tin.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Vòng ánh sáng cuối cùng biến mất, Lục Châu nhìn thấy một phiến lá sung mãn sáng rực xuất hiện trên toà kim liên.
Xong rồi.
Dù chỉ mới khai nhất diệp nhưng Lục Châu đã cảm thấy cực kỳ dễ chịu và thoả mãn. Từ giờ trở đi, hắn thật sự đã là tu hành giả Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Khai diệp xong, Lục Châu lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt Lục Châu đã nghe tiếng Tiểu Diên Nhi truyền tới.
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”
“Bảo hắn vào.”
“Vâng.”
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi Đông Các, ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Mọi thứ đâu đã vào đấy, thậm chí còn cường đại và huy hoàng hơn lúc trước. Lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong thật khiến người ta mê muội. Phải chi có thêm tấm nữa thì tốt biết bao.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân vừa vào Đông Các đã quỳ xuống bái lạy, trán chạm mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận