Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 257: Lôi đài sinh tử

Hôm sau khi trời vừa sáng.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đưa mắt nhìn lướt qua đám người trước mặt.
Phan Trọng bị trọng thương nên không có mặt, Phan Ly Thiên đã phục dụng Hắc Mộc Liên từ mấy hôm trước, hiện tại vẫn đang tịnh dưỡng cơ thể.
Lãnh La tuy đã hồi phục một ít tu vi nhưng vì lần trước đến Sấu Tây Hồ sử dụng năng lượng cạn kiệt nên bây giờ cũng không có dư lực.
Lục Châu không thể trông cậy vào ba người bọn họ.
“Sư phụ… Phi thư này của Giang Ái Kiếm nói không khác mấy so với thất sư đệ, nhưng lại có một điểm bất đồng.”
Chiêu Nguyệt trình phi thư trong tay lên, tiếp tục nói: “Thiên Kiếm Môn không phải là không có người giúp đỡ… Chỉ là mấy tay này không thuộc nhóm thập đại danh môn, hành tung bí ẩn không điều tra ra được.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Từ điều này có thể thấy được tin tức của Giang Ái Kiếm chính xác hơn của Tư Vô Nhai nhiều lắm.
Lục Châu không nói thêm gì mà chắp tay đi ra bên ngoài đại điện.
Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và mười nữ đệ tử theo sát phía sau.
Lát sau mọi người đã đến chỗ Xuyên Vân phi liễn.
“Sư huynh… nghe tiểu sư muội nói kỹ thuật cầm lái của huynh đã tiến bộ rất nhiều?” Minh Thế Nhân nói.
“So với sư đệ thì kỹ năng của ta không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới…” Đoan Mộc Sinh liên tục xua tay.
“Ta đâu có gạt huynh đâu, việc cầm lái rất tốt cho người tu hành. Sư huynh, ngoài ra nó còn có một chỗ tốt khác nữa…” Minh Thế Nhân có vẻ muốn nói riêng với Đoan Mộc Sinh.
“Hả?”
Đoan Mộc Sinh đưa lỗ tai lại gần.
Minh Thế Nhân thấp giọng nói: “Có thể tu thân dưỡng tính… đặc biệt còn ma luyện tâm tính của một người.”
“Ý đệ là tính tình ta nóng nảy?”
“Đâu có đâu có.” Minh Thế Nhân liên tục xua tay.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy bèn gật đầu nói: “Lão tứ, đệ cảm thấy Bá Vương Thương của ta thế nào?”
“Uy phong lẫm liệt, có một không hai trên đời! Đúng là chí bảo cực phẩm!” Minh Thế Nhân khích lệ.
Đoan Mộc Sinh thở dài lắc đầu nói: “Sư huynh biết đệ cầm đồ phế phẩm không có đặc tính rõ ràng trong tay nên tâm lý không thoải mái. Thôi đệ hãy cầm lái cho tốt, ma luyện tâm tính mình một chút. Vũ khí ấy hả, chỉ cần thiên giai là được rồi, không cần để ý xem nó có uy phong hay không đâu.”
“Ách…”
“Đi đi.” Đoan Mộc Sinh chân thành vỗ vỗ bờ vai Minh Thế Nhân.
Ta… ta mẹ nó đâu có nói mình thích vũ khí uy phong đâu.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhảy vào vị trí cầm lái.
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn về phía tiểu sư muội, trong lòng thầm nghĩ… Có cơ hội cũng phải để tiểu sư muội cầm lái ma luyện tâm tính mới được. Ngày nào cũng cầm tấm vải đỏ vung khắp nơi, chắc muội ấy khó chịu trong lòng lắm…
Sau khi tất cả mọi người đã vào chỗ, Đoan Mộc Sinh nhảy lên phi liễn đứng cạnh Lục Châu. Hắn hà một hơi lên Bá Vương Thương rồi thích chí lau chùi đến mức thân thương cũng muốn bóng loáng.
Có Minh Thế Nhân cầm lái, phi liễn bay trên không trung vô cùng suôn sẻ.
Hoa Vô Đạo cũng đứng cạnh Lục Châu, chắp tay quan sát khung cảnh xung quanh Ma Thiên Các.
Bình chướng Kim Đình Sơn cũng có thể nhìn rõ mồn một.
Hoa Vô Đạo mở miệng: “Ta muốn thỉnh giáo Các chủ, ngày đó Các chủ tu luyện trong mật thất, hấp thu lực lượng bình chướng là để duy trì trạng thái đỉnh phong sao?”
Lục Châu nhìn hắn một cái rồi đáp: “Ngươi cũng cho rằng như vậy?”
“Không dám.”
“Bản toạ sẽ chữa trị bình chướng.” Lục Châu nói.
Bên ngoài đồn rằng lực lượng trong bình chướng đang không ngừng suy giảm, chẳng khác gì nói thực lực của hắn ngày càng hạ thấp.
Chỉ là trước mắt hắn vẫn chưa có biện pháp nào để chữa trị bình chướng.
Bảo mấy tên đồ đệ đồng thời chữa trị thì cũng phải mất ít nhất ba năm.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tuy là bát diệp nhưng hiện tại ai nấy đều già yếu bệnh tật, không trông cậy được.
Cách nhanh nhất để chữa trị bình chướng là sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lần nữa… Nhưng mà Lục Châu sao có thể tuỳ tiện sử dụng con át chủ bài của mình?
Hoa Vô Đạo lại nói: “Liên Hoa Đài là nơi luận bàn của phe chính đạo… E là Lạc Hành Không cố ý khích tướng, bày ra mai phục ở đó.”
“Lo lắng của ngươi không phải là không có lý.” Lục Châu gật đầu nói.
“Hoa trưởng lão không cần lo lắng… tất cả âm mưu quỷ kế ở trước mặt sư phụ ta đều chẳng làm nên trò trống gì đâu.”
“Ta đương nhiên tin tưởng năng lực của Các chủ.”
Đúng lúc này...
Hoa Nguyệt Hành đi tới.
Có lẽ vì mới gia nhập Ma Thiên Các không lâu nên nàng vẫn còn hơi câu nệ.
Hoa Nguyệt Hành khom người nói: “Thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Khi thuộc hạ ngồi trong tháp lâu phụ cận Thiên Kiếm Môn để chờ trưởng lão Diệp Thành Chí xuất hiện, thuộc hạ đã từng nhìn thấy một người quen…” Hoa Nguyệt Hành nhỏ nhẹ nói.
“Là ai?”
“Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh.” Hoa Nguyệt Hành vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói: “Khi thuộc hạ còn đi theo Ngọc Phi nương nương, đã có lần tình cờ nhìn thấy chân dung Tứ hoàng tử, lúc gặp người thật vẫn chưa dám chắc chắn, thế nên… nên không kịp thời bẩm báo, xin Các chủ thứ tội!”
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương.
Vì hắn có công trạng nên các thế lực trong cung không làm gì được hắn.
Vấn đề là, tại sao Lưu Bỉnh lại trở về ở thời điểm này?
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, chợt nhớ tới thân phận Giang Ái Kiếm bèn hỏi: “Ngươi cũng từng gặp Giang Ái Kiếm?”
“Lúc ở Vân Tước Lâu là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy hắn.” Hoa Nguyệt Hành khẩn trương đáp.
“Đứng lên rồi nói.”
“Đa tạ Các chủ.” Hoa Nguyệt Hành cung kính đứng lên.
“Ngươi có từng truyền tin tức cho Giang Ái Kiếm không?” Lục Châu thừa dịp nàng thả lỏng cảnh giác, đột nhiên hỏi một câu.
Phù phù.
Hoa Nguyệt Hành lập tức quỳ xuống, trán đầy mồ hôi.
“Hoa Nguyệt Hành không dám!”
Hoa Vô Đạo vội vàng chắp tay: “Hoa Nguyệt Hành là môn hạ La Tông, được giáo dưỡng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể làm ra sự tình như thế.”
Minh Thế Nhân quay đầu lại hỏi: “Giáo dưỡng nghiêm ngặt? Vậy tại sao lại rời khỏi La Tông?”
“Chuyện này…”
“Nói không nên lời chứ gì. Ta cứ nghĩ không hiểu sao Giang Ái Kiếm lại biết tất cả mọi chuyện, thì ra hắn đi theo con đường của lão thất.” Minh Thế Nhân nói.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành.
Vừa rồi hắn liên tiếp ép hỏi nhưng độ trung thành của Hoa Nguyệt Hành không hề tuột xuống.
Có thể thấy được nàng ta không nói dối.
“Đứng lên rồi nói.”
“Vâng.”
“Thiên phú của ngươi không tồi, có đến Tây Các xem điển tịch chưa?” Lục Châu hỏi.
“Vẫn… vẫn chưa kịp đi.” Hoa Nguyệt Hành đáp.
“Trong Tây Các có một bản công pháp tên là Tốc Ngưng Thành Cương, rất thích hợp với ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoa Vô Đạo vội vàng phất tay: “Còn không mau tạ ơn Các chủ?”
“Đa tạ Các chủ!” Hoa Nguyệt Hành lại lần nữa quỳ xuống.
Thấy thế mọi người đều cạn lời không biết nói gì hơn.
Đúng là thói quen của người trong cung, hở một chút là quỳ, toàn là một đống quy củ thối.
Hoa Vô Đạo nói: “La Tông không có công pháp Tốc Ngưng Thành Cương để dạy ngươi. Cung tiễn thủ mạnh ở chỗ tấn công từ khoảng cách xa, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng. Một khi bị tu hành giả khác đến gần, cung tiễn thủ thường sẽ không có đủ thời gian để ngưng cương xạ kích. Công pháp Tốc Ngưng Thành Cương này vừa vặn có thể bù đắp khuyết điểm của cung tiễn thủ.”
Hoa Nguyệt Hành lập tức trịnh trọng gật đầu: “Đa tạ Hoa trưởng lão đã chỉ điểm. Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng.”
Độ trung thành tăng 10%.
Có đôi khi Lục Châu cảm thấy, Hoa Nguyệt Hành tuy nhiều quy củ nhưng lại là người đơn thuần, chưa bị thế giới này hoàn toàn đồng hoá.
Ban thưởng công pháp cũng chẳng có gì quá lớn lao vậy mà lại đề cao được 10% độ trung thành, khiến hắn cũng phải bất ngờ.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai mở mắt.
Hắn nhìn những tia nắng len lỏi qua cửa tiểu trúc để ước lượng thời gian.
Quả nhiên sau đó, một tên tu hành giả mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ xuống nói: “Giáo chủ, không ngoài dự liệu của người, đúng là có người mật báo cho Ma Thiên Các.”
“Có biết tình báo đến từ đâu không?”
“Bên trong cung.”
Tư Vô Nhai lập tức nhướng mày kỳ quái, sư phụ luôn khinh thường qua lại với các thế lực trong cung, sao bây giờ lại như vậy?
“Bảo tai mắt trong cung điều tra xem.”
“Vâng.”
Hàng chân mày của Tư Vô Nhai giãn ra, nở nụ cười tự tin: “Sư phụ tin tưởng người này cũng là bình thường. Đã như vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, phối hợp với hắn đi.”
“Thuộc hạ đi tìm Kiếm Ma tiền bối.”
“Không.” Tư Vô Nhai lắc đầu. “Đi Bình Đô Sơn.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận