Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 379: Gặp lại cố nhân

Lý Vân Triệu vừa nói xong, Khương Lương đã trừng to mắt.
Thật không ngờ đại ma đầu người người đòi đánh đòi giết lại có quan hệ với Tiên hoàng!
Khương Lương nói: “Nếu là cố nhân vậy tại sao Ma Thiên Các lại nhiều lần làm địch nhân của Hoàng thất?”
“Ngươi sai rồi.” Lý công công chân thành nói.
“Sai sao?”
“Ma Thiên Các chưa từng là địch của Hoàng thất… Kẻ thật sự dẫn ra mâu thuẫn là đại đệ tử Vu Chính Hải và thất đệ tử Tư Vô Nhai.” Lý Vân Triệu nói.
Khương Lương nghe mà chẳng hiểu ra sao.
“Lý công công, ngài có ý gì cứ việc nói thẳng ra đi. Khương mỗ chỉ là hạng vũ phu, rất ngu dốt trong mấy chuyện này.” Khương Lương nói.
Lý Vân Triệu gật đầu: “Điều ta muốn nói vẫn là câu lúc nãy. Ta khuyên ngươi Khương hộ vệ, sau khi đến Ma Thiên Các thì tốt nhất là ngoan ngoãn một chút. Nếu ngươi làm hỏng việc, đừng nói là Thái hậu, cho dù là Thái tử điện hạ cũng không cứu được ngươi đâu. Lợi và hại chính ngươi tự cân nhắc đi.”
Nói xong, Lý Vân Triệu phất tay áo rời đi, để lại Khương Lương đứng cau mày tại chỗ.
Trời chạng vạng tối, trên Ma Thiên Các.
Lục Châu đang ở trong Đông Các nghiên cứu về đại nạn thọ mệnh. Trên chiếc bàn trước mặt hắn bày đầy thư tịch, thỉnh thoảng lại có nữ đệ tử đưa thêm thư tịch vào Đông Các.
“Các chủ, tất cả những thư tịch liên quan đến thọ mệnh đều đã đưa tới.”
Lục Châu không ngẩng đầu lên mà đáp: “Đã biết.”
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến thanh âm Tiểu Diên Nhi: “Sư phụ, có phi liễn từ Thần Đô đến, ngũ sư tỷ đã đi đón tiếp… A? Sư phụ, người đang đọc sách sao?”
Tiểu Diên Nhi vừa bước vào Đông Các đã thấy trên bàn bày đầy thư tịch.
Lục Châu chỉ chọn ra vài quyển cầm lên đọc. Hắn không có nhiều tinh lực để đọc hết đống sách này.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Đến động diện bích trông chừng một chút… Nếu có gì dị động thì nhanh chóng báo cáo cho vi sư.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi nhận nhiệm vụ xong lập tức rời khỏi Đông Các.
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào đống điển tịch trước mặt, thầm nói: “Thọ mệnh người Quân Tử Quốc ngắn ngủi, dựa vào việc tu hành để tăng tuổi thọ. Người trường thọ nhất cũng không sống quá năm trăm năm.”
Nói cách khác, cho dù Ngu Thượng Nhung có Trường Sinh Kiếm thì hắn cũng chỉ có một nửa thọ mệnh của tu hành giả thông thường.
Ngay khi Lục Châu đang suy tư thì Minh Thế Nhân từ bên ngoài bước vào, khom người bẩm báo: “Sư phụ, người của Thần Đô đã chờ sẵn ở đại điện.”
“Đã biết.” Lục Châu phất tay rồi rời khỏi Đông Các.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Đứng ở giữa đại điện chính là đám người Lý Vân Triệu. Sau lưng Lý Vân Triệu là Chiêu Nguyệt đang đỡ tay một lão phụ nhân ung dung hoa quý. Giang Ái Kiếm đứng cách đó không xa vẫn đang nhìn chằm chằm lão phụ nhân này không chớp mắt.
“Mời ngồi.”
Lục Châu không phải đang nể mặt hoàng thất mà là nể mặt Giang Ái Kiếm và Chiêu Nguyệt. Thế nên hắn không bước tới ngồi vào ghế chủ toạ mà ngồi đối diện Thái hậu.
Lý Vân Triệu cũng hiểu rõ. Nơi này là Ma Thiên Các chứ không phải hoàng cung, tất cả đều không cần làm theo quy củ trong cung.
Thái hậu tuổi tác đã cao, sớm nhìn thấu những chuyện này nên cũng không để ý.
Khi ánh mắt Thái hậu nhìn về phía Lục Châu, lông mày bà khẽ nhướng lên, trên gương mặt tiều tuỵ dường như đã phát hiện ra điều gì.
Bà ngồi thẳng người lên, nói bằng ngữ khí nhu hoà: “Lão tiên sinh thật giống với một vị cố nhân mà ai gia từng biết.”
Lục Châu vuốt râu không đáp.
Năm đó Cơ Thiên Đạo từng gặp Vĩnh Thọ hoàng đế và vị Thái hậu trước mắt này… Khi đó bọn họ còn đang tuổi tráng niên.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Không ngờ vị Thái hậu này chỉ liếc mắt đã nhận ra hắn. Ai dám bảo bà ta mắt mờ tuổi cao mà hồ đồ?
Nhưng… những chuyện này đều không quan trọng. Lục Châu phất tay nói: “Người không có phận sự lui ra.”
Rất nhiều người muốn đến xem náo nhiệt đều phải ngậm ngùi rời khỏi đại điện.
Lý Vân Triệu, hai ngự y và Khương Lương không rời đi. Giang Ái Kiếm và Chiêu Nguyệt cũng ở lại trong đại điện.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thái hậu… Có lẽ vì tác dụng của lực lượng phi phàm nên Lục Châu cảm thấy trạng thái tinh thần và thị lực của mình đều tốt hơn trước rất nhiều. Hắn có thể nhìn ra trên người Thái hậu có luồng khí màu tím nhàn nhạt.
Đúng là vu thuật.
Đây không phải là loại vu thuật muốn lấy mạng người, nhưng nó có thể gây nhiễu loạn nhân tâm khiến người ta khó lòng yên giấc.
Hẳn là Ba Mã và Mạc Ly không dám khai đao với Thái hậu, chỉ dám làm chút thủ đoạn nhỏ thế này thôi.
Thấy Lục Châu không nói gì, Lý Vân Triệu bèn lên tiếng: “Còn không mau nói rõ tình huống với lão tiên sinh.”
Tên ngự y bên trái vẫn không ngừng run rẩy. Cho dù là ở trong cung hắn cũng không thấy sợ hãi như vậy, nhưng nhìn vị lão giả trước mắt, toàn thân hắn lại tự động run rẩy.
Rốt cuộc hắn cũng nói ra miệng: “Lão, lão tiên sinh… sau khi Thái hậu trở về từ Thuận Thiên Uyển, người vẫn thường trằn trọc khó ngủ, đêm không thể yên giấc…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Không cần giới thiệu, bệnh của Thái hậu lão phu đã biết rõ.”
Hai tên ngự y đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ là đại biểu cho y thuật của hoàng thất, cho dù trong việc tu hành có hơi yếu nhưng về mặt nghiên cứu y thuật thì rất có tạo nghệ. Bọn họ đã vất vả nghiên cứu chứng bệnh của Thái hậu bấy lâu, vậy mà Ma Thiên Các lại không cần biết tới? Chuyện này… đúng là đả kích người ta.
Lý Vân Triệu khom người nói: “Lão tiên sinh, có cách nào trị khỏi hay không?”
Lục Châu chắp tay đứng dậy. “Lão phu tự có phương pháp tiêu trừ chứng bệnh.”
Nghe vậy, Lý Vân Triệu vội vàng khom người đầy thành kính: “Xin lão tiên sinh xuất thủ!”
Chiêu Nguyệt cũng khom người nói: “Sư phụ…”
Giang Ái Kiếm nói khẽ: “Lão tiền bối.”
“Lão phu có một câu không thể không nói cho Thái hậu biết.”
Thái hậu nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua nhìn về phía Lục Châu đang chắp tay đứng thẳng.
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Lão phu có thể diệt trừ chứng bệnh, nhưng mà… đại nạn của Thái hậu sắp tới, phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Nếu là ở trong cung, kẻ dám nói ra lời đại nghịch bất đạo thế này đã bị lôi đi chém đầu. Hai tên ngự y cúi thấp đầu, rõ ràng cũng đã biết chuyện này từ trước.
Sắc mặt Chiêu Nguyệt và Giang Ái Kiếm tái xanh nhìn về phía Thái hậu.
Nhưng Thái hậu lại thoải mái cười một tiếng, vung tay áo nói: “Ai gia còn tưởng là chuyện gì… Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, ai gia cũng phải có lúc chết, không có gì nghiêm trọng.”
Lục Châu xoay người đối diện với Thái hậu, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu. “Thôi vậy, lão phu tôn trọng quyết định của bà.”
Lục Châu vung tay áo. Hai tên ngự y lập tức lùi ra sau. Bàn tay Lục Châu giơ lên lăng không đánh ra một chưởng.
Mọi người mở to mắt nhìn cảnh tượng này, trái tim đã dâng lên tới cổ họng. Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một luồng lực lượng màu xanh lam rung động!
Vù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận