Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1789: Ai rồi cũng thành bát phụ

Đám người nghẹn lời không nói nên câu.
Tiểu mỹ nhân như hoa như lệ tinh xảo động lòng người, khi nổi giận lên lại thành bà hàng xóm đanh đá dữ dằn thế này sao?
Tiểu Hỏa Phượng nghe nàng mắng như thế, rốt cuộc cũng ê ẩm xấu hổ không chịu được. Quan hệ giữa nó và Tiểu Diên Nhi vốn rất tốt, ơn dưỡng dục lớn bằng trời, đừng nói là một viên Mệnh Cách Chi Tâm, mấy viên cũng không so sánh được với giá trị của nó.
Tiểu Hỏa Phượng đột nhiên vỗ cánh rời khỏi vòng tay mẹ già, nó bay tới bay lui quanh người Tiểu Diên Nhi, đáp lên vai nàng rồi há mồm kêu gào với đại Hỏa Phượng.
Đám người mộng bức nhìn cảnh tượng này. Duy chỉ có Hải Loa là không nhịn được bật cười.
Đại Hỏa Phượng có chút ngơ ngác. Nó nhìn lên trời, nhìn xuống đất, nhìn Thiên Khải Chi Trụ, rồi nhìn Vương Tử Dạ đang sợ hãi nấp phía sau cự trụ không dám chui ra.
Rốt cuộc nó hiểu chuyện gật đầu, há to miệng. Phần bụng nó rung động không ngừng.
“Ộc !”
Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm đỏ rực toả ra hồng sắc quang mang bay ra ngoài.
“Hai viên?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lục Châu không hề khách khí, cất kỹ hai viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Đại Di Thiên Đại.
Thánh thú Hỏa Phượng hít sâu một hơi, ngọn lửa trên người biến mất. Thiếu đi hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, sắc mặt nó có vẻ đồi phế.
Lục Châu vỗ vào Bạch Trạch. Bạch Trạch lại lắc đầu: “Be !”
Bạch Trạch của lão phu cũng rất ngạo kiều. Rất tốt.
Thánh thú Hỏa Phượng lúng túng nhìn Bạch Trạch. Bàn về địa vị, nó không cảm thấy mình cao hơn Bạch Trạch. Mà thái độ lạnh nhạt của Bạch Trạch khiến nó bị tổn thương rồi.
Nó nói vang mấy câu.
Hải Loa phiên dịch: “Một viên cho sư phụ, một viên khác cho cửu sư tỷ, nó dùng viên Mệnh Cách Chi Tâm này để hồi báo cho nàng vì đã tẩm bổ tiểu Hỏa Phượng suốt thời gian qua. Nhưng nó hy vọng mọi người sớm trả lại cho nó, Mệnh Cách Chi Tâm rời khỏi cơ thể quá lâu sẽ tiêu tán không ít năng lượng.”
Lục Châu gật đầu nói: “Được. Nhưng nơi này không thích hợp để khai Mệnh Cách.”
Hải Loa nói tiếp: “Nó nói có thể đưa chúng ta đến Đôn Tang.”
“Ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
Thánh thú Hỏa Phượng giương rộng cánh, chỉ khác là lần này không có hoả diễm bốc lên. Cặp cánh của nó dài ngàn trượng, che khuất cả không trung.
“Được.” Lục Châu gật đầu rồi quay sang nhìn đám người, “Đi cùng Hỏa Phượng.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, đồ nhi sẽ đi cùng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng đã tấn thăng thành thú hoàng, tuy rằng không bằng thánh thú nhưng cũng sẽ không bị Hỏa Phượng bỏ xa.”
Đoan Mộc Sinh nói theo: “Đồ nhi cũng vậy.”
Lục Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được. Nhưng đoạn đường này sẽ rất nguy hiểm.”
“Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi và tam sư huynh đi cùng nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau, chỉ tập trung đi đường chứ không ham chiến.”
“Tốt.”
Lục Châu lấy ra một khối ngọc phù đưa cho hai người. “Đây là ngọc phù truyền tống tập thể. Để đảm bảo an toàn, các ngươi cầm lấy thứ này.”
Diệp Thiên Tâm cảm động, cung kính cúi đầu nói: “Cung tiễn ân sư!”
Đoan Mộc Sinh cũng cúi đầu.
Những người còn lại thì bay lên lưng Hỏa Phượng, kể cả Lục Châu và Bạch Trạch.
Hình thể của thánh thú quá lớn, đoàn người Ma Thiên Các đứng trên lưng nó cũng chỉ là một đốm nhỏ xíu.
Hai cánh khẽ động, thánh thú bay nhanh như diều gặp gió, lợi dụng lực gió bay vút vào trong mây, trong chớp mắt không thấy gì nữa.
Diệp Thiên Tâm trở lại lưng Thừa Hoàng nói: “Tam sư huynh, Lục Ngô, chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.”
Hai đại thú hoàng đạp đất nhảy lên, vọt ra xa ngàn trượng.
Thiên Khải Chi Trụ ở Chấp Từ rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Vốn là một khu vực xanh um tươi tốt lại biến thành một mảnh cháy đen.
Vương Tử Dạ bò ra từ một xó xỉnh nào đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trợn tròn mắt kêu a ba ba một tràng rồi nổi điên chạy vào hang động.
Sau đó một thời gian tương đối dài, không còn ai thấy bóng dáng Vương Tử Dạ nữa.
Sự kiện ở Chấp Từ rất nhanh đã truyền vào tai Khương Văn Hư.
Nghe thuộc hạ báo cáo, Khương Văn Hư giận đến nộ hoả công tâm: “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt sạch?!”
“Chủ nhân bớt giận! Kẻ cầm đầu chính là thánh thú Hỏa Phượng! Đây là tai nạn không ai muốn cả.”
“Ngân Giáp Vệ mang theo thánh thú thiết giáp Ma Long, cho dù không địch lại cũng đâu đến mức toàn quân bị diệt?!” Khương Văn Hư không tài nào hiểu nổi.
Nhiều người như vậy chẳng lẽ không ai chạy trốn được?
Không chỉ thế, hoá thân do hắn dùng thánh vật cực phẩm tạo thành cũng chết rồi. Đúng là khó hiểu mà!
“Có tin tức của Khương Đông Sơn chưa?” Khương Văn Hư hỏi.
Nếu có thể tìm được thi thể của hắn, lợi dụng đặc tính của thánh vật để xem xét ký ức thì sẽ hiểu rõ ngọn ngành.
Tên thuộc hạ đáp: “Chưa tìm được tung tích Khương Đông Sơn, nhưng mà… Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện đã gặp được một người tên là Tưởng Đông Thiện, là tu hành giả kim liên giới. Bởi vì việc này, Huyền Giáp Vệ đã đến Thánh Điện đòi công đạo, về sau cũng không giải quyết được gì.”
“Huyền Giáp Vệ…”
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Khương Văn Hư lập tức giận dữ. “Ta còn chưa tìm bọn hắn tính sổ vì tội giết mấy trăm Ngân Giáp Vệ của ta, bọn hắn còn dám đến cáo trạng với Điện chủ?”
Nói xong, Khương Văn Hư hùng hổ đứng lên. “Ta cũng phải đến Thánh Điện một chuyến.”
Cùng lúc đó.
Chuyện xảy ra ở Chấp Từ truyền đến tai Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà không hiểu hỏi: “Ta đã ở Chấp Từ một đoạn thời gian, bên đó an tĩnh vô cùng, vì sao lại xảy ra hiện tượng đại địa phân tách?”
“Đó là kết quả do Thánh Điện điều tra ra được, hẳn là không giả. Nghe nói ba ngàn Ngân Giáp Vệ toàn quân bị diệt.” Lam y nữ hầu đáp.
“Khương Văn Hư luôn luôn tự phụ, năm đó ở kim liên giới đã bị thiệt lớn, đến nay vẫn cứ như vậy.” Lam Hi Hoà lắc đầu. “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt, hắn nhất định sẽ đứng ngồi không yên, đến tìm Điện chủ.”
Nói đến đây, nàng bỗng mỉm cười. “Ngươi thủ ở chỗ này, ta đi một chút sẽ trở về.”
“Vâng.”
Lam Hi Hoà biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận