Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 336: Bù đắp công pháp cho lão bát

Ban đầu chính Lý Vân Triệu dẫn Chiêu Nguyệt vào cung gặp Thái hậu, đồng thời lấy đầu mình ra cam đoan sẽ bảo hộ Chiêu Nguyệt chu toàn.
Nếu Chiêu Nguyệt xảy ra việc gì, Lục Châu hỏi tội hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Hoàng thành dù sao cũng là Hoàng thành, có Lý Vân Triệu và Thái hậu bên cạnh hẳn là Chiêu Nguyệt sẽ không gặp phải chuyện gì.
“Mạc Ly là người của nhị hoàng tử. Tên nhị hoàng tử Lưu Hoán này làm người thế nào?” Lục Châu hỏi.
Tần Quân thành thật trả lời:
“Nhị hoàng tử tâm tư rất sâu, là người rất giỏi ẩn nhẫn, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.”
Lục Châu liếc nhìn Tần Quân. “Sao ngươi lại đánh giá nhị hoàng tử như vậy?”
Suy cho cùng ngươi chỉ là một thần tử, đánh giá người trong hoàng thất như thế quả thật là có chút rối loạn cương thường.
Tần Quân thở dài đáp:
“Bệ hạ có tổng cộng mười vị hoàng tử, vì nhiều nguyên nhân nên hiện tại chỉ còn lại năm vị. Đại hoàng tử Lưu Chấp cũng chính là đương kim Thái tử điện hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ kế thừa hoàng vị.”
“Thế nhưng Thái tử điện hạ lại si mê phong tục Nhung Bắc, không thể tự kiềm chế, thậm chí còn thiết lập cảnh trí trong cung để cung nữ nhảy đủ loại điệu múa của dị tộc. Việc này bị bệ hạ biết được, long nhan đại nộ, hiện tại vị trí Thái tử chỉ còn trên danh nghĩa.”
“Nhị hoàng tử Lưu Hoán có năng lực xuất chúng, quả quyết cương nghị, thế nhưng tâm tư lại rất kín đáo, ra tay vô cùng độc ác. Tam hoàng tử Lưu Trầm được bệ hạ yêu thích, có khả năng sẽ thay thế vị trí của Thái tử, thế nhưng lại gặp phải tai hoạ, đại hoả ở Cảnh Hoà cung chỉ trong một đêm đã thiêu chết hơn nghìn người, tam hoàng tử không rõ tung tích.”
“Vãn bối từng điều tra việc này, biết được kẻ đứng đằng sau ra lệnh phóng hoả đốt Cảnh Hoà cung chính là nhị hoàng tử điện hạ.”
Nói xong, Tần Quân cúi thấp người nhìn dưới mặt đất để tỏ rõ thái độ của mình.
Những việc hắn nói đều là bí mật đại sự trong cung. Nếu bị tiết lộ ra ngoài thì không chỉ là mất chiếc mũ ô sa trên đầu mà còn khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lục Châu không ngờ tên nhị hoàng tử này lại ác độc như thế.
Mạc Ly cam nguyện để hắn lợi dụng… đúng là người họp theo nhóm vật họp theo loài.
Lục Châu hỏi: “Ngươi cảm thấy nhị hoàng tử có ra tay với tứ hoàng tử ở bãi săn Nhữ Bắc không?”
Tần Quân liền đáp: “Vãn bối không dám khẳng định. Nhưng từ những hành vi và tác phong của nhị hoàng tử trong quá khứ thì khả năng này rất lớn. Bãi săn là nơi nhị hoàng tử mời đến, đoán chừng sẽ không hạ thủ ngay tại đó mà sẽ chọn một nơi nào đó trong Nhữ Bắc. Nhị hoàng tử chỉ cần mượn cớ để thoái thác trách nhiệm là xong, cho dù mọi người đều biết là hắn cố ý thiết kế nhưng chẳng thể nói được gì.”
“Đấu tranh trong cung, bản toạ lười quan tâm. Đám hoàng tử sống hay chết chẳng liên quan gì đến bản toạ.”
Lục Châu vuốt râu, khẽ vung tay áo: “Dẫn hắn xuống núi.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong đưa Tần Quân rời khỏi Kim Đình Sơn.
Lục Châu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đang đứng dưới thác nước khắc khổ tu hành, bèn quay đầu nói với Tiểu Diên Nhi:
“Diên Nhi, phải chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi vừa diễn luyện bài quyền pháp vừa đưa mắt nhìn sư phụ rời đi.
Hiện tại trên núi chỉ còn có Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi. Những đồ đệ khác không có mặt, Lục Châu muốn lên mặt dạy đời cũng không có cơ hội.
Đi được nửa đường, Lục Châu xoay người bước về phía động diện bích.
Thấy sư phụ đến thăm mình, Chư Hồng Cộng vui mừng kích động đến mức hai mắt đẫm lệ, phủ phục dưới đất dập đầu nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Sư phụ đến thăm khiến đồ nhi vui mừng đến nỗi vui vẻ ba ngày ba đêm cũng không ngủ được.”
Lục Châu hoàn toàn miễn dịch với loại vỗ mông ngựa cấp thấp như vậy. Hắn bước vào bên trong động rồi nói: “Nói xem mình sai ở đâu.”
Chư Hồng Cộng gật đầu kể tội:
“Một, đồ nhi không nên nghe lời thất sư huynh dụ dỗ mà rời khỏi Kim Đình Sơn. Hai, đồ nhi không nên làm việc cho thất sư huynh. Ba, đồ nhi càng không nên truyền cho huynh ấy tin tức của Ma Thiên Các. Bốn, đồ nhi ngàn vạn lần không nên tự ý sửa đổi Cửu Kiếp Lôi Cương do sư phụ truyền thụ.”
“Không kiếm cớ nữa sao?”
“Đồ nhi không dám kiếm cớ!”
Chư Hồng Cộng nằm rạp dưới đất, thân hình khẽ run.
Lục Châu chú ý thấy đằng sau mông hắn toàn là vết thương, hẳn là do lần trước bị trượng đánh.
Lại thêm việc tu luyện công pháp Cửu Kiếp Lôi Cương bị phản phệ, đoạn thời gian này hắn bị tra tấn không ít.
Đã vậy còn bị cái rét lạnh trong động diện bích hành hạ, hiện giờ cả người Chư Hồng Cộng đã trở nên uể oải không còn sức sống.
Thế nhưng độ trung thành lại tăng lên không ít.
Xem ra Bảo Thiền Y quan trọng với Chư Hồng Cộng hơn là Lục Châu nghĩ.
“Đứng lên rồi nói.”
“Tạ ơn sư phụ.”
“Ngươi nhập môn bao lâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi nhập môn được hai mươi năm.”
Lục Châu không nói nhiều lời, lại chắp tay bước ra khỏi động diện bích.
“Cung tiễn sư phụ.” Chư Hồng Cộng không dám hỏi nhiều.
Khi đi đến ngoài cửa động, Lục Châu dừng bước, thản nhiên nói:
“Cửu Kiếp Lôi Cương có nguồn gốc từ Lôi Cương, tầng thứ tám Luân Hồi phải sử dụng diệu pháp để sinh sôi không ngừng, âm dương không đoạn, không để rơi vào luân hồi. Tầng thứ chín Bà La tượng trưng cho song thụ sa la, nửa khô héo nửa xanh tốt, khi hoa sa la nở, cực thịnh tất suy.”
“Trong thời gian ba tháng phải diệt trừ được năng lượng phản phệ. Nếu thất bại thì ở lại trong động diện bích ba năm. Nếu thành công thì về Nam Các.”
Nói xong, không đợi Chư Hồng Cộng đáp lời, Lục Châu đã cất bước đi về phía Ma Thiên Các.
Chư Hồng Cộng phản ứng chậm một nhịp, sau khi sững sờ mất một lúc mới sung sướng quỳ rạp xuống đất, thành kính dập đầu. “Đồ nhi tạ ơn sư phụ… Đồ nhi tạ ơn sư phụ… Đồ nhi tạ ơn…”
Chư Hồng Cộng vốn am hiểu vỗ mông ngựa nhưng lúc này vốn từ lại nghèo nàn đến nỗi không nói được gì ngoài câu tạ ơn. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã giàn giụa nước mắt.
Khi Lục Châu quay về Ma Thiên Các mới nghe được tiếng Hệ thống thông báo.
[Ting ! bù đắp công pháp Cửu Kiếp Lôi Cương, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
[Ting ! chỉ đạo Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 300 điểm công đức.].
Lục Châu vốn định chỉ điểm cho Chư Hồng Cộng một chút, lại quên mất bù đắp công pháp cũng sẽ được ban thưởng điểm công đức.
Hắn tìm trong mớ ký ức, rà soát lại một lần. Trong chín đồ đệ thì những đứa có công pháp thiếu hụt đều đã được bổ sung đầy đủ cả.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tư Vô Nhai và Diệp Thiên Tâm đều tu luyện công pháp hoàn chỉnh.
Thế nên tu vi của bốn người bọn họ rõ ràng cao hơn nhiều những đồ đệ còn lại.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem:
Điểm công đức: 4.500 điểm.
Hắn nhìn giá của pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương rồi âm thầm lắc đầu, nhắm mắt lại tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Trong suốt khoảng thời gian ba tháng sau đó, Lục Châu đều dành thời gian để chỉ điểm Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi tu hành.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến động diện bích để xem tình hình của Chư Hồng Cộng, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đáng tiếc là Lục Châu chẳng nhận được tin tức gì của Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt. Nếu hai người bọn họ có mặt trên Kim Đình Sơn thì hắn có thể chỉ đạo một chút rồi.
Vào một buổi sáng, sau khi lĩnh hội Thiên thư xong, Lục Châu thấy Chu Kỷ Phong cầm trên tay một bức phi thư đi vào trong đại điện.
Hẳn là Thần Đô đã có tin tức.
“Các chủ, Tần Quân gửi phi thư.”
“Đọc đi.”
“Lão tiên sinh, Chiêu Nguyệt đang ở bên cạnh Thái hậu, Lý Vân Triệu nói tình huống của Thái hậu không hề tốt. Ngoài ra, Minh Thế Nhân không ở Hoàng thành. Lý Vân Triệu liên tục cam đoan sẽ bảo hộ Chiêu Nguyệt chu toàn, xin lão tiên sinh yên tâm. Điều cuối cùng, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đã lên đường đến bãi săn Nhữ Bắc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái hậu sẽ xuất phát đến đó sau vài ngày nữa.”
“Các chủ, thuộc hạ nguyện ý đến Nhữ Bắc xâm nhập điều tra.” Chu Kỷ Phong nói.
“Chẳng để làm gì.”
Ngay cả Giang Ái Kiếm và Tần Quân vốn xuất thân từ Thần Đô còn không tra ra được thì một ngoại nhân như ngươi làm được gì?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ làm cách nào mới giải quyết được Mạc Ly. Hắn thân là sư phụ, sao có thể tiếp tục buông tha cho nàng ta?
Lúc này, Lục Châu chú ý thấy giao diện nhiệm vụ nhảy ra một nhiệm vụ mới: Đánh giết Mạc Ly.
Nhiệm vụ xuất hiện rất hợp tình hợp lý. Nhưng cho dù có nhiệm vụ hay không thì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Kết cục của Mạc Ly nhất định là cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận