Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2158: Nâng bầu trời

“Vì muốn Thái Hư được ổn định, vì muốn bí ẩn chi địa được ổn địa, chúng ta thủ hộ ở Đại Uyên Hiến suốt một trăm ngàn năm nay. Cho dù không có công lao cũng có khổ lao… Bây giờ trời sắp sập, muốn diệt Vũ tộc ta, bản hoàng sao có thể ngồi yên chờ chết?!” Vũ Hoàng chỉ tay lên trời nói.
Trầm mặc một lúc, Lục Châu đáp: “Trời sập là việc tất phải xảy ra, không có vương triều nào tồn tại vĩnh cửu. Mà những việc này đều không liên quan gì đến lão phu.”
Vũ Hoàng than nhỏ một tiếng. Đúng vậy, trời sập sao có thể dựa vào người khác?
Lục Châu trầm giọng nói: “Nhưng mà… ngươi ngăn cản đồ nhi của lão phu lĩnh ngộ đại đạo, việc này có liên quan đến lão phu!”
Vũ Hoàng lắc đầu nói: “Bản hoàng chẳng bao giờ muốn ngăn cản các ngươi, bản hoàng chỉ muốn bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ. Nếu thật muốn ngăn cản thì đã không giao ra Trấn Thiên Xử, cũng không để đồ đệ ngươi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
Lục Châu chỉ tay về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, nói: “Việc này giải thích thế nào?”
Vũ Hoàng thở dài đáp: “Thiên mệnh khó trái.”
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Hay cho một câu thiên mệnh khó trái. Thái Hư sụp đổ cũng là thiên mệnh, vì sao ngươi không thuận theo thiên mệnh đi?”
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một khối cự thạch cực lớn từ trên trời rơi xuống. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Khải Chi Trụ đã bị thủng một lỗ thật to.
Vũ Hoàng tức giận hỏi: “Bản hoàng lại hỏi ngài một điều cuối cùng, nếu ngài đối mặt với tình cảnh này thì sẽ làm thế nào?!”
Nhìn khối cự thạch kia, Lục Châu thành thật trả lời: “Nghịch thiên mà đi.”
Ầm ầm!
Vốn cho rằng cự thạch sẽ rơi xuống chỗ không người, nào ngờ nó đột nhiên phân ra thành nhiều mảnh, rơi xuống với tốc độ cực nhanh, toát ra hoả diễm đập xuống đám người Vũ tộc.
“A!!”
Trong chớp mắt nơi này thành luyện ngục nhân gian, vô số tộc nhân Vũ tộc hoá thành hoả nhân.
Rắc !
Âm thanh nứt toác vang vọng khắp chân trời, đám người ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến rốt cuộc không chống được nữa, nứt ra thành từng đoạn.
Đại trưởng lão Vũ tộc trầm giọng hô: “Vũ Hoàng bệ hạ, không thể kéo dài thêm nữa!”
“Vũ Hoàng bệ hạ, xin ngài hạ lệnh!”
Vũ Hoàng nhìn Lục Châu một cái thật sâu rồi nói: “Vậy bản hoàng sẽ bắt chước Ma Thần, nghịch thiên mà đi.”
Đám tu hành giả Vũ tộc lập tức đồng thanh hô to: “Nguyện dùng cái chết để bảo vệ Vũ tộc bình an!”
Vô số tộc nhân theo chân Vũ Hoàng bay lên bầu trời, càng bay càng cao. Bọn hắn dùng hết khí lực nâng đỡ Thiên Khải Chi Trụ không để nó rơi xuống.
Cự thạch tán loạn va đập vào người bọn hắn, máu tươi văng tung toé khắp nơi, có người vẫn lạc ngay tại chỗ, thi thể rơi thẳng xuống đất.
Dưới chân Lục Châu sinh ra chín đạo quang luân, cương khí hộ thể ngăn trở toàn bộ đất đá. “Ngươi muốn ngăn thiên đạo sụp đổ?”
Trong mắt Vũ Hoàng hiện lên vẻ quyết tuyệt, hai cánh tay hắn gần như sắp gãy, máu tươi thấm ướt cả vạt áo, đại trưởng lão Vũ tộc vội vàng đánh ra quang vũ cấp tốc chữa trị cho hắn.
Vũ Hoàng nhìn thoáng qua Đại Uyên Hiến… Nơi này là nơi chôn nhau cắt rốn của Vũ tộc, Vũ tộc không thể nào rời bỏ mảnh đất này. Căn cơ của bọn hắn là ở đây, máu tươi chảy tràn ở đây. Rời khỏi nơi này có khác gì đại thụ rời khỏi mặt đất, sao còn mơ tưởng sống sót?
Đại trưởng lão Vũ tộc thở dài nói trong nước mắt: “Bệ hạ… từ bỏ đi.”
“Bản hoàng vĩnh viễn không từ bỏ!” Vũ Hoàng trừng mắt nói, toàn thân lâm vào cứng cỏi điên cuồng.
Lục Châu hờ hững ngẩng đầu nhìn hắn: “Không có ý nghĩa… cho dù lão phu không nhúng tay vào thì ngươi cũng không ngăn được trời sập. Muốn nâng bầu trời sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng.”
Răng rắc !
Thiên Khải Chi Trụ đã hoàn toàn bạo liệt, trên không trung xuất hiện từng đạo lôi điện. Đám người tuyệt vọng nhìn Thiên Khải Chi Trụ. Nó thực sự đã sụp đổ rồi.
Két !
Vũ Hoàng ngẩng đầu. Không trung nứt ra thành một vòng tròn bao trùm mấy vạn dặm Đại Uyên Hiến rồi rơi xuống.
Đại trưởng lão Vũ tộc run rẩy nói: “Vũ tộc tàn rồi! Tận thế giáng lâm!”
Dưới tình thế cấp bách, Vũ Hoàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, khẩn cầu nói: “Coi như bản hoàng cầu xin ngươi, đừng ngăn cản bản hoàng! Huyền Trần ta cầu xin ngài!”
Lục Châu nhìn đám người Vũ tộc, lại nhìn không trung đang rơi xuống kia, khẽ thở dài một tiếng không nói gì nữa.
Thấy Ma Thần trầm mặc, Vũ Hoàng gật đầu, hai tay điểm chỉ vào đan điền. Đan điền hắn bốc cháy rừng rực.
“Đi!”
Tất cả các chiến sĩ Vũ tộc còn lại cũng đằng không bay lên, vọt về phía bầu trời, toàn bộ bọn hắn cũng đều thiêu đốt đan điền khí hải.
Bọn hắn gọi ra pháp thân, dùng toàn bộ tu vi và sinh mệnh của mình để nghịch thiên!
Bầu trời lúc này là một màu trắng xoá vì bị vô số pháp thân Vũ tộc chiếm cứ, tựa như một trời tuyết trắng. Ngay cả dải ngân hà tinh không đấu chuyển cũng không hùng vĩ bằng một màn này.
Vũ Hoàng dẫn đầu đoàn người, dùng năng lực pháp thân, dùng máu thịt của mình, dùng ý chí cương thiết để nghịch thiên. Hắn muốn nâng bầu trời này lên!
Ầm!
Trong giây phút Vũ Hoàng va vào thương thiên, hắn điên cuồng thổ huyết, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát nhưng ý chí của hắn vẫn thiêu đốt đan điền khí hải, cung cấp đại lượng nguyên khí.
Từng tộc nhân Vũ tộc không khác gì Vũ Hoàng, như tre già măng mọc phóng lên bầu trời.
“A !”
Vũ Hoàng gầm lên giận dữ, đề thăng tinh thần cho các chiến sĩ Vũ tộc, “Nâng lên cho ta!”
Ông !
Nguyên khí bành trướng mênh mông như biển.
Thấy cảnh này, Lục Châu khẽ nhíu mày. Hắn không ngăn Vũ Hoàng lại, mỗi sinh mệnh đều có quyền được giãy giụa, dù là giãy giụa đó vô nghĩa tới cỡ nào.
Từng tộc nhân Vũ tộc tan thành tro bụi, nhưng thương thiên chỉ chậm lại một chút chứ không hề ngừng rơi.
Vũ Hoàng vô cùng bi phẫn, hắn đau đớn nhìn lên thương thiên quát to: “Vì cái gì?!”
Ầm ầm!
Hàng ngàn hàng vạn tộc nhân vỡ tan thành mây khói, tiêu vong giữa chân trời. Dưới áp lực của thiên đạo, tu vi của bọn hắn chỉ là một con số không, kết quả chỉ có một là tử vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận