Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 371: Thọ mệnh của Huân Hoa Thảo

“Vô kiếm thắng hữu kiếm, chỉ cần trong lòng muốn thì thiên địa vạn vật đều có thể được xem là kiếm. Vật thể vô tâm, tâm bởi con người.”
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung chằm chằm không chớp mắt, khẽ nâng tay phải lên.
Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của Lục Châu ngưng kết ra một đạo kiếm cương. Đột nhiên, kiếm cương từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám…
Một cơn gió thổi qua, gốc cây đại thụ phía trước cửa động diện bích khẽ rung nhẹ, lá cây ồ ạt rụng xuống.
Vù vù!
Từng mảnh lá cây sắc nhọn cắm phập xuống đất.
Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó.
Mọi người bỗng cảm giác được cơn gió vừa thổi rụng lá cây đột nhiên trở nên sắc bén như dao, gió lướt qua mặt đau rát.
Cũng may bọn họ đều là tu hành giả đã luyện qua Thối Thể trọng nên có thể chống cự được lực lượng yếu ớt này. Nhưng ví dụ của Các chủ đã khiến bọn họ minh bạch cái gì gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm.
Tuy đã hiểu được đạo lý này nhưng có mấy ai làm được như Các chủ?
Không chỉ cần lực lượng khống chế nguyên khí nhập vi mà còn phải nhân lúc nguyên khí hội tụ, cuốn lấy lá cây, tạo ra không khí lưu động.
Nếu không tốn trăm năm rèn luyện thì không cách nào làm được tới mức này. Ngu Thượng Nhung quanh năm ỷ lại vào Trường Sinh Kiếm, sao có thể tốn thời gian luyện mấy thứ này?
Thế nên… Ngu Thượng Nhung tâm phục khẩu phục.
Độ lý giải càng cao thì kiếm đạo càng mạnh. Bài học của Lục Châu đã hoàn toàn nghiền ép Ngu Thượng Nhung về mọi mặt.
Sư phụ rốt cuộc vẫn là sư phụ.
“Ngươi đã phục chưa?” Lục Châu nhìn vào mắt Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Đồ nhi thụ giáo.”
Trong lòng Ngu Thượng Nhung đủ loại cảm xúc tạp trần. Nhớ lại lúc mới nhập môn, sư phụ cũng chưa từng tận tình dạy bảo hắn như thế. Nhưng có thể có kiến giải bậc này, trừ sư phụ ra thì còn ai?
[Ting ! dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 500 điểm công đức.].
[Ting ! chỉ điểm Đoan Mộc Sinh, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Lục Châu để ý thấy Hệ thống dùng từ khác nhau, một người là dạy dỗ, một người là chỉ điểm.
Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung đúng là đã không cần chỉ điểm, thứ hắn cần là dạy dỗ, mở mang tầm nhìn.
Lục Châu chợt nhớ lại đoạn ký ức bị thiếu… Khi Ngu Thượng Nhung vừa gặp lại Lục Châu đã nói “Người lại muốn giết ta?” Xem ra Ngu Thượng Nhung không muốn nhắc lại đoạn quá khứ không vui này.
Miễn cưỡng hắn cũng không được. Trầm tư một lát, Lục Châu bèn nói:
“Ngoan ngoãn ở trong động diện bích mà hối lỗi đi.”
Nói xong, Lục Châu chắp tay sau lưng quay người đi về phía Ma Thiên Các.
“Lãnh trưởng lão, Hoa trưởng lão, Phan trưởng lão…”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo chắp tay đi theo.
Bốn người Lão Niên Các vừa đi, bầu không khí ngột ngạt trước cửa động diện bích rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Mọi người đều thở phào một hơi.
Ngu Thượng Nhung nhìn theo bóng lưng sư phụ rời đi, trong lòng bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Chư Hồng Cộng cúi thấp đầu, vừa định xoay người rời đi thì chợt nghe tiếng Ngu Thượng Nhung vang lên: “Lão bát.”
“Á?” Chư Hồng Cộng lập tức dừng bước, toàn thân run lên.
“Lại đây.”
“Nhị sư huynh… ta, ta, ta định về Nam Các.”
Ngu Thượng Nhung không vội bước vào trong động diện bích mà chậm rãi đi tới trước mặt Chư Hồng Cộng, khẽ nói: “Đừng có căng thẳng.”
Ngữ điệu vẫn ôn hoà và khiêm tốn như trước. Ngu Thượng Nhung nhớ tới chuyện xảy ra ở Vân Chiếu lâm địa, sư phụ đứng trên lưng Bạch Trạch thi triển một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, bèn hỏi:
“Đệ thành thật nói cho ta biết, có phải sư phụ đã bước vào cửu diệp rồi không?”
“A?”
Cửu diệp? Chư Hồng Cộng lập tức ngơ ngơ ngác ngác.
Ngu Thượng Nhung hỏi vậy không phải là không có nguyên nhân. Kiến giải và tạo nghệ kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung tự nhận là độc nhất, dù biết mình không phải là đối thủ của sư phụ nhưng cũng không thể thua kém quá nhiều.
Vừa rồi hắn hoàn toàn bị nghiền ép như vậy, chỉ có thể là bởi vì sư phụ đã đột phá cửu diệp.
“Không thể nào nha nhị sư huynh! Làm gì có ai vào được cửu diệp… Ta thật sự không biết đâu, huynh đừng nhìn ta như vậy, ta không biết thật mà…” Chư Hồng Cộng liên tục xua tay.
Ngu Thượng Nhung thầm nghĩ, cùng thiên địa tranh mệnh mới được xưng là Thiên Tử Kiếm. Nhưng mệnh không còn thì cái danh tam đẳng có tác dụng gì?
Nhớ tới việc Tư Vô Nhai cho rằng sư phụ đã tìm được phương pháp phá giải đại nạn thọ mệnh, Ngu Thượng Nhung lúc này cũng tin là như vậy. Phải thế thì sư phụ mới có lý giải cao kiến đến thế.
Trong đại điện Ma Thiên Các chỉ có bốn người Lục Châu, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống ghế chủ toạ rồi nói: “Ngồi đi.”
Ba người lần lượt ngồi xuống.
“Ba vị trưởng lão đều là nhân vật có kiến thức rộng rãi… Các vị có biết Huân Hoa Thảo?”
Lãnh La đáp:
“Có nghe thấy. Nghe nói Huân Hoa Thảo sinh trưởng ở Tiểu Hàm Sơn, nơi đó cỏ cây không mọc được, bốn mùa đều có tuyết.”
Lục Châu đưa mắt nhìn sang Phan Ly Thiên. Phan Ly Thiên vào nam ra bắc, kiến thức không hề thua kém Lãnh La, lập tức nói:
“Lão hủ đã từng nghe nói, Huân Hoa Thảo sớm nở tối tàn, mỗi một cây chỉ nở một ngày, sáng sớm nở hoa, hoàng hôn héo rũ… thọ mệnh của nó cực kỳ ngắn ngủi.”
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Mở mang kiến thức.”
Lục Châu còn đang mong đợi Hoa Vô Đạo có thể cung cấp cho hắn thêm chút tin tức, vừa nghe được bốn chữ này đã hiểu, sợ là chẳng thể trông cậy vào lão già này rồi.
Lãnh La tiếp tục nói:
“Đặc tính của Huân Hoa Thảo rất đặc thù nên nhiều người không muốn trồng. Nay trong thiên hạ Đại Viêm rất khó có thể nhìn thấy loại cây này. Không hiểu tại sao Các chủ lại hỏi về nó?”
Lục Châu không trả lời ngay vấn đề của bọn họ. Tin tức do Lãnh La và Phan Ly Thiên cung cấp không khác mấy so với những gì hắn đã biết.
Liên tưởng đến lời Ngu Thượng Nhung trước đó, Huân Hoa Thảo là một loại cây cỏ ở quê hương hắn, là loại thực vật có thọ mệnh cực ngắn. Đây hẳn là cây đặc thù của Quân Tử Quốc.
Ngu Thượng Nhung đến từ Quân Tử Quốc, Hệ thống lại trùng hợp đưa ra nhiệm vụ “Thọ mệnh của Huân Hoa Thảo”… chẳng lẽ phần ký ức bị thiếu của hắn có liên quan đến thân phận của Ngu Thượng Nhung? Thế nên khi bị bắt Ngu Thượng Nhung mới nói ra lời cảm khái như thế?
Suy đoán này cực kỳ hợp lý. Nghĩ tới đây, Lục Châu không quanh co nữa mà hỏi thẳng: “Các vị trưởng lão có biết Quân Tử Quốc?”
Phan Ly Thiên gật đầu nói:
“Các chủ đúng là đã nhắc nhở lão hủ. Trong điển tịch có ghi chép, người Quân Tử Quốc rất yêu thích Huân Hoa Thảo… Tiếc là Quân Tử Quốc đã không còn tồn tại từ lâu.”
“Vì sao lại biến mất?”
“Nghe nói người Quân Tử Quốc có thọ mệnh rất ngắn, tựa như Huân Hoa Thảo. Đó cũng là lý do bọn họ yêu thích Huân Hoa Thảo, luôn tỉ mỉ chăm sóc bọn chúng. Chỉ là… tuổi thọ của bọn họ quá ngắn trong khi tuổi thọ của tu hành giả lại dài dằng dặc, thế là Quân Tử Quốc dần dần biến mất khỏi thế gian.”
Lãnh La cũng bổ sung thêm:
“Quân Tử Quốc cũng như Bạch Dân, đều là con dân của Đại Viêm. Tiểu Hàm Sơn từ lâu đã là một phần lãnh thổ Đại Viêm, nhưng nơi đó bốn mùa đều là tuyết, lại xa ngàn dặm nên chẳng có ai ở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận