Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1426

“Thế nhưng sao muội lại nghe tam sư huynh gọi lão tặc? Là đang nói với Lục Ngô sao?”
“Hẳn là vậy.”
U !
Tiếng kêu của Thừa Hoàng vang vọng Hồ Tâm đảo, chim tước bốn phía bay tán loạn.
Lục Ngô liếc mắt nhìn về phía Thừa Hoàng, không nói một lời, bốn vó đạp xuống tầng băng.
Toàn bộ băng nhanh chóng chìm hẳn xuống hồ, tan ra thành nước. Lục Ngô lại thổi ra một luồng khói trắng.
“Dừng… tay!”
Rắc!
Lần này, toàn bộ Hồ Tâm đảo đều bị băng phong.
Trong phương viên ngàn mét không có một chỗ nào là không đóng băng. Đám cây cối quanh hồ cũng không thoát khỏi cảnh này. Rất nhiều hung thú cả gan lại gần để quan sát đều chết cóng trong nháy mắt.
Thừa Hoàng cảm nhận được nguy hiểm, cấp tốc nhảy vọt ra sau, né tránh hàn khí.
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cả kinh, thi triển đại thần thông tránh né.
Toàn bộ Hồ Tâm đảo đã trở thành thế giới băng, kể cả Đoan Mộc Sinh và Lục Châu cũng đều bị đóng băng giữa không trung.
Lục Châu vung chưởng, chưởng ấn ẩn chứa Thái Huyền chi lực!
“Súc sinh, ngươi cho rằng ngươi vây được lão phu?!”
Ầm!
Lam chưởng phá vỡ tầng băng, phóng thẳng về phía chân trời.
Lục Ngô cả kinh lui lại như lâm đại địch, hai mắt trợn trừng nhìn Lục Châu đang phá băng mà ra.
“Lục Thiên Thông?!! Ta nhận ra ngươi, Lục… Thiên… Thông! Cho dù ngươi ẩn tàng khí tức, cho dù ngươi có hoá thành tro!”
Một câu cuối cùng Lục Ngô nói cực kỳ lưu loát, chẳng khác nào một con người thực thụ.
Trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, hầu hết thời gian Lục Châu đều chỉ sử dụng cương khí, Thái Huyền chi lực chỉ dùng khi kết hợp với kim sắc cương khí, chủ yếu là dùng Kim Thân ngũ trọng để đánh tan địch nhân. Lục Ngô lại bận rộn đối phó Lam Hi Hoà, mà khi đó Lục Châu vẫn trong trạng thái dịch dung thành lão giả.
Huống chi Lục Ngô cũng không dựa vào thị giác để phân biệt mục tiêu. Cách nó nhận ra dòng máu Đoan Mộc Điển trên người Đoan Mộc Sinh cũng là như thế.
“Có hoá thành tro… cũng nhận ra!” Lục Ngô nghiến răng ken két.
Nhưng trong mắt nó lúc này đã hiện lên một tia khiếp sợ. Nó đang lui về sau từng bước, tựa như nhìn thấy mục tiêu mà mình vô cùng chán ghét và không muốn đối mặt.
Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường. Hắn đã từng bị Lục Thiên Sơn nhận nhầm, không hề cảm thấy kỳ quái. Lục Châu chỉ hơi ngạc nhiên là Lục Thiên Thông lại có quen biết với Lục Ngô.
Nhưng là… bằng hữu hay kẻ thù?
Lục Châu trầm giọng nói: “Ngươi thật muốn chết?!”
Nếu không phải nể tình Lục Ngô sử dụng tinh khí của bản thân để cứu sống Đoan Mộc Sinh, Lục Châu đã không do dự ném ra thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đột nhiên Đoan Mộc Sinh lại vung Bá Vương Thương đâm về phía Lục Châu. “Lão tặc!”
“Nghiệt đồ!”
Lục Châu lại xuất chưởng. Chưởng ấn xuất hiện đầy trời từ bốn phương tám hướng đập vào người Đoan Mộc Sinh. Hoả lực càng lúc càng lớn, tựa như xem Đoan Mộc Sinh là bao cát mà không ngừng đập tới.
Lục Ngô lại đè thấp thân thể, lui về sau hai bước.
Nhìn Đoan Mộc Sinh đang ăn đòn tấp nập, nó mở miệng nói: “Vô sỉ… Lục Thiên Thông, có bản lĩnh… đánh chết hắn luôn đi!”
“Đau quá!” Đoan Mộc Sinh không chịu nổi cơn mưa đòn này, rơi thẳng vào trong hồ.
“Tính tính của sư phụ thật là…” Hải Loa tặc lưỡi nói.
“Đây đã là tốt lắm rồi, nếu là trước kia, tam sư huynh nhất định phải nằm trên giường ba tháng.”
“Ách…”
“Người bị sư phụ đánh đòn nhiều nhất, trừ đại sư huynh ra thì chính là tam sư huynh. Khả năng chịu đòn của tam sư huynh cũng từ đó mà ra.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Chịu đòn mà cũng tính là bản lĩnh?” Hải Loa bó tay rồi.
“Đương nhiên là tính. Ta còn nhớ khi sư phụ toạ trấn Ma Thiên Các, Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn thừa dịp bình chướng Kim Đình Sơn biến mất, tấn công vào Ma Thiên Các, bắt tam sư huynh đi. Tam sư huynh chống đỡ đến khi sư phụ trở về, nếu đổi lại là một người khác thì đã bị đám danh môn chính phái kia đánh chết rồi.”
Lục Châu đương nhiên sẽ không đánh chết đồ đệ của mình, hắn chỉ… treo lên đánh mà thôi.
[Ting ! dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Một phen dạy dỗ này thu được không ít điểm công đức.
Cho đến khi Đoan Mộc Sinh hư nhược lên tiếng: “Sư… phụ.” Bá Vương Thương rơi khỏi tay, Lục Châu mới dừng lại.
Trạng thái của Đoan Mộc Sinh chưa ổn định, tuy rằng tính mạng được bảo trụ nhưng phải cần thêm một ít thời gian mới có thể khống chế được lực lượng suy bại trong cơ thể.
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Ngô đã lui ra xa mấy chục thước, đầu đè thấp, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Châu, vẻ mặt hung tợn như lúc nào cũng có thể phóng tới.
Thấy Lục Châu chế phục được Đoan Mộc Sinh, nó nói: “Không có ta… hắn đã… chết!”
Lục Châu quay đầu nhìn Lục Ngô, thản nhiên nói: “Nếu không phải vì nể tình này, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng trước mặt lão phu?”
Lục Ngô lẩm bẩm trong miệng, không biết đang nói cái gì, tựa như không phục, lại có vẻ như đang mắng người.
Đứng quan sát ở đằng xa, Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cũng nghi hoặc không kém.
“Diệp ca, sao Lục Ngô không động thủ?”
“Ta cũng rất tò mò. Người này sử dụng lam chưởng, có thể dẫn động thiên địa chi lực. Nhưng từ biểu hiện vừa rồi thì hắn không giống tu hành giả đã vượt hai Mệnh Quan. Có vẻ hơi yếu. Thật là phi lý.”
“Diệp ca, thế giới này lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Có khi nào do bên phía kim liên giới đã phát sinh biến hoá cực lớn hay không?”
“Rất có thể.”
Ngay khi hai người còn đang nghi hoặc, hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện giữa không trung, đánh ra một đoá lam liên.
Lam liên bay về phía Đoan Mộc Sinh, càng đến gần càng nở rộ, cường đại sinh cơ bao phủ toàn thân Đoan Mộc Sinh, nung chảy nước trong hồ. Bầy cá dưới mặt hồ đã bị chết cứng, được sinh cơ tẩm bổ lập tức sống lại, bơi về phía xa.
Toàn bộ Hồ Tâm đảo đều bị lam liên bao trùm. Cây cối trên bờ xanh mướt um tùm, toả sáng sinh cơ, băng phong cũng hoàn toàn biến mất.
Lục Ngô vội vàng nhảy vọt lên không trung, hai mắt mở to nhìn đoá lam liên đầy cảnh giác.
“Lục… lão tặc.”
Lát sau, lam liên biến mất, Đoan Mộc Sinh rơi vào hôn mê, nhưng tình hình đã khả quan hơn nhiều. Tử khí, tinh khí và lực lượng suy bại đã hợp thành một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận