Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1703: Đến tịnh đế song liên

Trong rừng rậm, Lục Châu và Tần Nại Hà bay trong tầng trời thấp.
“Phía trước hẳn đã từng xảy ra đại chiến khiến mặt đất đứt đoạn, phân tách ra.” Tần Nại Hà nói.
Lục Châu gật đầu nhìn vết tích dưới đất. “Phần bị đứt đoạn trôi đi đâu rồi?”
“Có lẽ trôi vào Vô Tận Hải.”
Hai người tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm, tìm kiếm phù văn thông đạo. Nơi này không có một con hung thú nào, khắp nơi đều là cây cối um tùm.
“Hẳn là ở ngay phía trước.” Tần Nại Hà nói.
Không bao lâu sau, hai người đi tới một khe núi. Tần Nại Hà thi triển kiếm cương đánh nát đám dây leo phủ chằng chịt, để lộ ra một toà phù văn thông đạo.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Nếu đã bị ngăn cách, vì sao còn lưu lại phù văn thông đạo?”
Tần Nại Hà cười đáp: “Con người luôn thích tưởng niệm, như nam nhân ngoài miệng nói chung thuỷ một lòng, trong bụng lại lén lút nhớ thương cô nương nhà bên.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi đúng là rất hiểu bản thân.”
Tần Nại Hà câm nín.
Xung quanh phù văn thông đạo phủ đầy lá cây và bùn đất, phải dọn dẹp một chút mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lục Châu bước tới nói: “Ngươi không cần đi theo.”
“Việc này…”
“Ngươi đi sẽ hơi bất tiện.” Lục Châu phất tay.
Tần Nại Hà gật đầu nói: “Thuộc hạ cung tiễn Các chủ.”
Bạch Trạch đi theo Lục Châu tiến vào phù văn thông đạo, quang hoa phóng lên tận mây xanh.
Khi quang hoa tán đi, thân ảnh Lục Châu và Bạch Trạch đã hoàn toàn biến mất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, trong một lùm cỏ dại um tùm đột nhiên xuất hiện quang mang ngút trời.
Be !
Bạch Trạch bước ra, Lục Châu đứng trên lưng nó nhìn về phía chân trời.
“Đây chính là tịnh đế thanh liên?”
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay lên độ cao ngàn mét trên không trung, rừng cây mênh mông vô bờ khiến hắn nhướng mày. Không có phương hướng, cũng không có ai để hỏi.
Làm sao tìm được Trần Phu đây?
“Bạch Trạch, ngươi tự chọn đường đi.” Lục Châu vứt nan đề cho thú cưng.
Be !
“Đầu ngươi hướng về phía này, vậy chúng ta bay về hướng đó. Nếu mà sai thì lão phu không tha cho ngươi.”
Bạch Trạch ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, bay về phía trước với tốc độ rất nhanh. Sau khi ăn hai viên Thú Chi Tinh Hoa, thực lực nó đã tăng lên rất nhiều, tốc độ không hề thua kém người tự do.
Mấu chốt nhất là, Bạch Trạch sẽ không tiêu hao nguyên khí. Phi hành là bản năng của nó.
Một canh giờ sau.
Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy một thôn nhỏ, lập tức lao vọt xuống. Chỉ cần tìm được người thì sẽ hỏi ra một ít thông tin.
Ngoài cửa thôn có một lão nhân đang nằm tựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt lão nhân. “Lão nhân gia.”
Lão nhân mở to mắt, có vẻ sợ hãi hỏi: “Tu, tu hành giả?”
“Ngươi đừng sợ, lão phu không có ác ý. Ngươi có biết Trần Phu đang ở đâu không?”
“A?” Sắc mặt lão nhân trắng bệch, “Ngươi… sao ngươi có thể gọi thẳng tục danh của Thánh nhân?!”
Suýt chút quên, Trần Phu là đại thánh nhân duy nhất ở tịnh đế thanh liên, hẳn là nhân vật mà người người kính sợ. Lục Châu bèn sửa lời:
“Thánh nhân hiện đang ở đâu?”
“Không, không biết.”
Phí thời gian của lão phu.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Vậy gần đây có tu hành giả nào không?”
Hỏi tu hành giả tiện hơn, thọ mệnh của phàm nhân rất ngắn ngủi, kiến thức cũng rất ít.
Lão nhân chỉ tay về phía một ngọn núi ở hướng bắc: “Bên đó hình như có tu hành giả.”
Lục Châu gật đầu: “Đa tạ.”
Hư ảnh loé lên, biến mất ngay tại chỗ. Con mắt lão nhân đảo một vòng rồi ngất đi.
Trên ngọn núi có hai tu hành giả đang luyện kiếm.
“Sư huynh, ta sắp tấn cấp Nguyên Thần cảnh, huynh phải cẩn thận đó.”
“Ta đã là Nguyên Thần cảnh tam diệp, sư đệ, đệ còn phải cố gắng nhiều.”
Hai người tiếp tục đánh qua đánh lại, kiếm quang quanh quẩn trên không trung.
Tịnh đế thanh liên rất rộng lớn, hẳn là vùng đất lớn nhất trong số cửu liên. Muốn tìm được Trần Phu cũng không dễ dàng như Lục Châu tưởng.
Chẳng trách cho đến nay Thái Hư vẫn không tìm về được hạt giống Thái Hư. Nếu các đồ đệ của hắn có lòng muốn ẩn nấp, cho dù mười hai vị Thánh nhân cùng đi tìm cũng rất khó tìm ra.
Lục Châu xuất hiện trên ngọn núi, mở miệng chào hỏi:
“Này đứa nhỏ.”
Phản ứng của hai người chẳng khác gì lão nhân ban nãy, đều giật nảy mình. Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt mà bọn hắn chẳng hề hay biết gì.
“Ngươi.. ngươi… Ngài là ai?” Sư huynh lắp bắp hỏi.
“Trần thánh nhân đang ở đâu?”
Nghe vậy, sư đệ thò đầu ra nói: “Ngài đang nói đùa phải không? Chúng ta làm sao biết được Thánh nhân đang ở nơi nào.”
“Vậy ngươi có biết hắn thường xuất hiện ở chỗ nào không?” Lục Châu hỏi.
Kiếm khách sư huynh lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, ta không biết. Nhưng ngài có thể đến đông đô Phong An hoặc tây đô Lạc Dương để hỏi thử xem. Nơi đó có nhiều đại nhân vật, hẳn là sẽ biết không ít chuyện.”
Lục Châu gật đầu. “Được.”
“Cho ta hỏi nhiều một câu, ngài là người ngưỡng mộ Trần thánh nhân sao?” Kiếm khách hỏi.
“Hả?”
“Ta nghe một vị tiền bối nói có rất nhiều người muốn bái phỏng Trần thánh nhân. Ngài đi cũng phí sức mà thôi.”
Lục Châu không thèm để ý mấy chuyện này mà nhìn thoáng qua cây kiếm trong tay hắn, gật đầu nói:
“Kiếm phân thành ba đạo: Thứ Dân kiếm, Chư Hầu kiếm, Thiên Tử kiếm… Kiến thức cơ bản của ngươi khá thô thiển, cần phải khổ luyện nhiều hơn. Về phần ngươi !”
Lục Châu chỉ về phía người nhỏ hơn, “Kiếm thuật cơ sở tạm được, có thể nghiên cứu kiếm thuật cao đẳng. Nhưng cần phải ma luyện tâm tính nhiều hơn, độ linh hoạt chưa đủ.”
Hai người sửng sốt.
“Ngươi có thể bắt đầu bằng việc tập luyện khống chế kiếm cương mỗi ngày ba canh giờ, ba năm sau tất có hiệu quả. Nếu các ngươi nhớ kỹ lời lão phu nói, sau này sẽ thành cao thủ một phương. Cáo từ.”
Lục Châu đạp đất bay lên không trung, chỉ trong giây lát đã biến mất.
Bạch Trạch đứng trên mây chờ đợi hắn chứ không xuống cùng.
Hai huynh đệ kia gãi đầu không hiểu.
“Người này là ai vậy? Thật khoác lác.”
“Nhưng mà lời hắn nói hình như rất có lý.”
“Đó là vì hắn nịnh nọt đệ nên đệ mới cảm thấy hắn nói đúng. Kiếm thuật cơ sở của đệ ở mức nào ta còn không rõ hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận