Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 437

Còn chưa kịp mở miệng, Lục Châu đã nói trước:
“Sáng sớm mai lão phu muốn gặp Thẩm Lương Thọ. Lời này lão phu sẽ không lặp lại lần thứ hai.”
Chu quản sự sửng sốt.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh, toà pháp thân cao một trượng xuất hiện tạo ra âm thanh cộng hưởng nguyên khí, khiến đám tu hành giả xung quanh không rét mà run.
“Mẹ ơi… cao thủ Nguyên Thần cảnh!”
“Pháp thân đã khai diệp… đây… đây là…”
Đám tu hành giả sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Diên Nhi cười thành tiếng, chỉ tay vào mặt người vừa lên tiếng: “Sợ chết khiếp rồi hả? Lá gan thật bé… Sư phụ, người gọi pháp thân ra cho bọn hắn được thêm kiến thức đi!”
Lục Châu im lặng không biết nói gì hơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lỗ hổng lớn trên nóc phòng rồi đưa tay cốc đầu Tiểu Diên Nhi một cái. “Không được hồ nháo.”
Tiểu Diên Nhi ôm đầu, không dám quậy nữa. “Sư phụ, đồ nhi biết sai.”
Lục Châu chắp tay sau lưng rời khỏi phòng.
Một tên tu hành giả thấy thế lập tức hiểu ra, vội nói: “Ta đi chuẩn bị cho ngài một gian… gian phòng mới.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo ra ngoài, quay đầu làm mặt quỷ với nam tử trung niên cầm tinh thạch trên tay: “Ta suýt nữa thì quên… các ngươi không xứng được thấy pháp thân của sư phụ ta!”
Nói xong nàng theo chân sư phụ đến một gian phòng khác.
Chờ hai người rời đi, Chu quản sự quay sang nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên gần như sắp khóc: “Chu quản sự… ngài… ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân… Lão đầu kia thật, thật sự là, là Thần Đình cảnh mà… Ta mà nói láo, chết không yên thân!”
Trong mắt Chu quản sự lộ ra tia máu, một cước vừa rồi đã khiến hắn bị trọng thương.
Thần Đình cảnh hay không, chẳng lẽ hắn không có mắt nhìn?
Chu quản sự nhìn sang đám tu hành giả trong sân viện, hạ lệnh:
“Thông tri cho Thẩm lão gia, bảo ngài mau, mau tới đây…” Sau đó hắn nhìn về phía nam tử trung niên cầm tinh thạch trên tay, trầm giọng nói: “Ngươi có thể cút rồi.”
Chữ “cút” này đối với người làm việc trong trang viên, nếu không phải là chết thì cũng là bị biến thành người mù câm điếc.
Sinh ý nơi này sao có thể tuỳ tiện để người ta truyền ra? Cút, chẳng qua là cách dùng từ sao cho uyển chuyển mà thôi.
Nam tử trung niên nghe vậy toàn thân lảo đảo, mặt xám như tro tàn.
Lục Châu ngồi xếp bằng trong phòng, lĩnh hội Thiên thư.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
[Ting ! ký chủ lĩnh hội Nhân tự Thiên thư một trăm lần, ban thưởng Thiên Thư Khai Quyển, bản trung.].
Lục Châu mở mắt.
Rốt cuộc cũng đã lĩnh hội quyển Thiên thư chữ Nhân được trăm lần, tốn hao không ít thời gian. Hiện tại Thiên Thư Khai Quyển đã có hai phần thượng và trung, chỉ còn thiếu phần “hạ” chưa tìm được.
Phần này hẳn là nằm ở Vu Hàm Sơn…
Lục Châu lại nhớ tới Ngu Thượng Nhung, khẽ thở dài đánh thượt. Tính tình Ngu Thượng Nhung chẳng khác gì hồi nhỏ, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không lên tiếng, chỉ muốn tự mình yên lặng tìm biện pháp giải quyết.
Chỉ mong hắn không xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trời còn chưa sáng, trong sân viện đã sáng lập loè mấy đạo quang mang, ngay sau đó là âm thanh cộng hưởng nguyên khí.
Đây là có người đang gọi ra pháp thân, hơn nữa còn là rất nhiều người.
Lục Châu không thèm nhúc nhích, không bị ảnh hưởng lấy một chút.
Trên không trung trang viên có năm sáu tên tu hành giả lăng không lơ lửng, ở giữa là một chiếc phi liễn nhỏ nhắn, trên phi liễn chỉ đủ chỗ cho một người ngồi.
Lục Châu cảm thấy bên ngoài có khí tức đang mãnh liệt rung động.
Tuy không nhìn thấy nhưng loại rung động cộng hưởng này cho thấy bên ngoài có ít nhất hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Tên Thẩm Lương Thọ này đúng là có chút ít thủ đoạn.
Phi liễn hạ xuống sân viện, đám tu hành giả cũng hạ xuống đất.
“Kẻ nào lớn mật, dám đại náo trang viên của Thẩm thị ta?” Thanh âm hùng hậu mà hữu lực vang lên, rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Thẩm Lương Thọ cũng là cao thủ tu hành?
Lục Châu nhấc tay, cánh cửa bị cương khí đẩy ra.
Trang viên được ánh lửa chiếu sáng, ngoại trừ đám tu hành giả Phạn Hải cảnh, ở giữa sân viện còn có một chiếc phi liễn nhỏ, vây xung quanh là mấy tên tu hành giả.
Thẩm Lương Thọ ngồi ngay ngắn trên phi liễn.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng. Ngoại trừ Thẩm Lương Thọ là cao thủ Nguyên Thần cảnh, bên cạnh hắn còn có một người tu vi Nguyên Thần cảnh, còn lại đều là Thần Đình cảnh và Phạn Hải cảnh không đáng nhắc tới.
“Ngươi chính là Thẩm Lương Thọ?” Lục Châu mở miệng hỏi.
“Lớn mật!” Có tiếng người gầm lên.
Chu quản sự tinh thần đại chấn, cố nén nội thương trong người, trên mặt hiện lên vẻ được xả giận.
Người vừa lớn tiếng quát là đệ nhất cao thủ dưới trướng Thẩm Lương Thọ: Phong Bình.
Phong Bình thấy Lục Châu gọi thẳng tên Thẩm Lương Thọ bèn quát lớn rồi nhún người nhảy lên.
“Đánh chó cũng phải biết ngó mặt chủ!” Phong Bình lăng không đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư thì Tiểu Diên Nhi đã đạp trên Thất Tinh Thải Vân Bộ mà đến, Phạm Thiên Lăng nở rộ!
Phanh phanh phanh! Toàn bộ chưởng ấn bị ngăn lại.
Tiểu Diên Nhi hạ xuống đứng bên cạnh Lục Châu, chỉ tay vào mặt Phong Bình nói: “Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi ra tay với sư phụ ta?”
Nói xong, nàng đạp lên Thất Tinh Thải Vân Bộ, lưu lại từng đạo tàn ảnh công kích về phía Phong Bình.
Lục Châu không hề ngăn cản. Hắn muốn nhìn xem đoạn thời gian này tu vi của Tiểu Diên Nhi đã tiến bộ đến đâu.
Trong trang viên, cương khí tung hoành, chiến đấu kịch liệt.
Tiểu Diên Nhi khi thì xuất hiện bên trái, khi thì chớp nhoáng bên phải, trên không trung toàn là tàn ảnh của nàng khiến đám người Chu quản sự sắc mặt trắng bệch.
Sao nha đầu này lại lợi hại như vậy? Có thể đánh ngang tay bất phân thắng bại với cả Phong Bình.
Chu quản sự hối hận muốn chết… Chỉ vì sai lầm của một tên thuộc hạ cấp thấp mà bọn hắn đắc tội với đại lão.
Chiếu theo lẽ thường thì khi kiểm tra ra tu vi của cao thủ, bọn họ sẽ dùng lễ tiếp đón, nào dám gây sự với người ta.
Phanh phanh phanh!
Tiểu Diên Nhi càng đánh càng hăng, tiếng cười của nàng truyền đi khắp trang viên.
Phong Bình càng đánh càng tức giận. Hắn đường đường là cao thủ tứ diệp Nguyên Thần cảnh mà lại bị một nha đầu đánh ngang tay.
Ông!
Pháp thân xuất hiện!
Phạm Thiên Lăng quấn quanh người Tiểu Diên Nhi kéo nàng bay ngược ra sau.
“Đồ vô liêm sỉ! Đánh không nổi lại gọi pháp thân!”
Cảnh giới khác biệt, tốt nhất là dùng pháp thân công kích.
Phong Bình hừ lạnh một tiếng, song chưởng vỗ mạnh, mấy đạo chưởng ấn bắn ra công kích về phía Tiểu Diên Nhi.
Phanh phanh phanh.
Phạm Thiên Lăng ngăn ở phía trước, toàn bộ chưởng ấn đều tiêu tán.
“Đúng thật là thiên giai…”
Thẩm Lương Thọ ngồi trên phi liễn, hai mắt toả sáng nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh, cất cao giọng nói: “Dừng tay.”
Phong Bình đành thu hồi pháp thân, hạ xuống cạnh phi liễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận