Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1892: Tu hành dưới vực sâu

“Nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị cái gì nữa, ngươi thật là đầu gỗ mà!” Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khâm Nguyên thở dài một tiếng: “Có lẽ ngươi nói đúng, chúng ta ở lại đây chỉ càng thêm vướng chân ngài.”
“Chứ còn gì nữa.” Minh Thế Nhân gật đầu, xoay người chỉ về phía chưởng ấn tạo thành cấm chế không gian gần đó, “Trước khi đi, chúng ta giết hắn trước đã.”
Người Minh Thế Nhân nói tới chính là phế nhân Khương Văn Hư.
Khâm Nguyên nói: “Tu vi hắn đã bị phế bỏ, giết hắn thì dễ dàng quá, hơn nữa chưởng ấn đó của Ma Thần đại nhân không dễ phá bỏ, ta sợ mình không tiến vào trong được.”
Minh Thế Nhân lườm Khâm Nguyên một cái: “Ta cảnh cáo ngươi trước, lát nữa trở về Văn Hương Cốc đừng có mà gọi Ma Thần đại nhân nữa, việc này chúng ta phải giữ bí mật.”
Đây chỉ có một Đồ Duy Đại Đế thôi, Thái Hư còn biết bao nhiêu cường giả khác, nếu để bọn hắn biết thân phận của đám người Ma Thiên Các và hạt giống Thái Hư thì đúng là khó thoát khỏi tai kiếp.
Khâm Nguyên gật đầu: “Nói có lý.”
Minh Thế Nhân đi về phía chưởng ấn cấm chế không gian của Lục Châu, nói với Khương Văn Hư: “Ngươi cũng rất là thú vị. Năm đó ở kim liên giới ngươi làm mưa làm gió, đáng tiếc rơi vào tay sư phụ ta thì gặp xui tám đời, hết lần này đến lần khác cứ rơi vào tay sư phụ.”
Khương Văn Hư bị phế sạch tu vi đã không còn chút can đảm nào, hiện tại hắn miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đồi phế còn khó chịu hơn bị giết chết.
Hắn phẫn hận nói: “Thái Hư có thể giết hắn một lần thì cũng giết được lần thứ hai.”
“Ha ha, còn dám bắt chước lời nói của sư phụ ta! Xem lão tử đánh ngươi có đẹp mặt không!”
Minh Thế Nhân vọt vào trong cấm chế không gian. Khâm Nguyên hô lên: “Không được, chưởng ấn đó nguy hiểm lắm!”
Nhưng nó vừa hô được một nửa thì Minh Thế Nhân đã thoải mái an toàn tiến vào bên trong khu vực, giơ chân đá Khương Văn Hư một cước.
Minh Thế Nhân vừa giẫm Khương Văn Hư vừa đánh ra mấy chưởng. Khương Văn Hư trừng to mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi có thể đi xuyên qua cấm chế không gian của Ma Thần?”
“Nói nhảm.” Minh Thế Nhân lại hung hăng đạp hắn một cước.
Khương Văn Hư phun ra một đống máu tươi, gian nan nói: “Cho ta được chết thống khoái đi!”
Minh Thế Nhân không thèm để ý tới hắn.
Khương Văn Hư cười ha hả nói: “Mặc kệ ta thua hắn bao nhiêu lần, dù được làm lại lần nữa ta sẽ vẫn cứ làm thế. Nhưng hắn lần này không sống được nữa rồi.”
Ầm!
Minh Thế Nhân lại đạp mạnh khiến Khương Văn Hư kêu thảm thiết.
“Không biết ngươi lấy đâu ra tự tin? Sư phụ ta rõ ràng là nghiền ép Đồ Duy Đại Đế, Thái Hư còn có ai là đối thủ của người chứ?”
“Vô tri.” Khương Văn Hư châm chọc một câu.
“Người vô tri thật sự là ngươi đó.” Minh Thế Nhân xách cổ áo hắn lên. “Sư phụ nói lưu lại mạng sống cho ngươi, để ngươi nhìn cho kỹ kết cục của kẻ dám khi nhục Ma Thiên Các.”
Minh Thế Nhân tóm Khương Văn Hư rời khỏi khu vực cấm chế. Hai người vừa rời đi, chưởng ấn tự động tiêu tán.
Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên mang theo Khương Văn Hư bay về Văn Hương Cốc.
Khâm Nguyên tuy bị thương nhưng vẫn có thể phi hành. Minh Thế Nhân căn dặn: “Đã nhắc nhở ngươi rồi đó, đừng gọi Ma Thần nữa. Sư phụ ta sao có thể là Ma Thần?”
Khâm Nguyên nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt phức tạp, sau đó vỗ đầu ra vẻ bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, là ta nói nhảm đó, Lục các chủ sao có thể là Ma Thần?!”
Trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Ngài chính là Ma Thần, không tin kệ ngươi!
Dưới vực sâu.
Lục Châu tiến vào trạng thái tu luyện. Hắn cảm giác được tốc độ tu hành nơi này còn nhanh và dễ chịu hơn trong bí ẩn chi địa nhiều.
Lục Châu gọi liên toạ ra quan sát tình huống, sau đó quyết định khai Mệnh Cách thứ hai mươi sáu. Hắn lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên ra.
Lục Châu có hơi xấu hổ. Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên nằm trong tay hắn, chẳng trách nó bị Minh Ban đại thần quân đánh thảm như vậy.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem:
Điểm công đức: 4.509.680 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 117.287 năm.
“Bốn triệu rưỡi điểm công đức?” Lục Châu không khỏi kinh ngạc, không ngờ chuyến này lại thu hoạch được nhiều điểm công đức như thế.
Lần này hắn kiên quyết không rút thưởng nữa. Dựa theo kinh nghiệm lần trước thì dù bây giờ có xài hết điểm cũng chưa chắc rút được cái gì ra hồn, chỉ có thể dùng để mua đạo cụ.
Lục Châu nghĩ tới Thẻ Thăng Cấp.
“Một trăm năm…” Thật sự là quá lâu.
Hắn lắc đầu thu hồi Thẻ Thăng Cấp, thầm nghĩ chờ tới khi rời khỏi vực sâu rồi tìm chỗ thích hợp để sử dụng thì hơn.
Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên vào liên toạ, quá trình khảm vào dễ dàng vô cùng, từng điểm tinh quang trong tinh hà xung quanh cũng đồng thời dung nhập vào toà kim liên.
“Hả?”
Lực lượng trong vực sâu cũng bị hấp thu cùng với Mệnh Cách Chi Tâm?
“Không ngờ trong cái rủi có cái may.” Năng lượng thần bí này lại có thể trợ giúp cho việc tu luyện.
Lục Châu không nhịn được mà nghĩ, nhân loại sau khi chết đi chôn thây vào đại địa, có lẽ đều hoá thành lực lượng nuôi sống đại địa như một loại pháp tắc bảo toàn.
“Bên dưới Thiên Khải Chi Trụ lại là bảo tàng bậc này.”
Sau khi khảm xong, Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên ra ngoài, cất vào Đại Di Thiên Đại. Quá trình khai Mệnh Cách tiến vào giai đoạn hai.
Khoảng thời gian sau đó, ngoại trừ tu hành thì Lục Châu sẽ đi thăm dò quanh vực sâu. Mỗi khi tu vi tăng lên, hắn đều thử nghiệm rời khỏi nơi này nhưng lần nào cũng thất bại.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên mang theo Khương Văn Hư đã về tới Văn Hương Cốc.
Đám người Ma Thiên Các không thấy sư phụ đâu đều cảm thấy kỳ quái, lại nhìn tới Khương Văn Hư tàn phế cùng Khâm Nguyên bị trọng thương, lập tức cảm thấy không ổn.
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Tôn sư không trở về sao?”
“Có lẽ một khoảng thời gian nữa gia sư mới trở về.” Minh Thế Nhân nói.
Đám người gật đầu. Tiểu Diên Nhi tiến lên chỉ vào Khương Văn Hư hỏi: “Hắn là ai?”
“Khương Văn Hư, từng là quốc sư kim liên giới.” Minh Thế Nhân đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận